Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện tình Yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện tình Yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Trên đời không có tình yêu hèn kém

Posted: Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012 by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0

 (truyện tình yêu) - Nàng không yêu chàng. Bởi vì xuất thân bần hàn, bởi vì cần trả nợ, mà nàng lấy chàng.

Khi ấy, nàng đã đem mình đi bán được ba vạn đồng (tương đương 60 triệu VNĐ ): một vạn trả tiền chữa bệnh cho cha, một vạn đồng nuôi em trai ăn học, còn một vạn nữa, trả những món nợ của gia đình.
Chàng khi ấy, là người có tiền ở trong làng, vợ đã chết, có một cô con gái, chàng lớn hơn nàng 20 tuổi. Chàng có tiền, làm nghề buôn bán ở làng quê, muốn đi bước nữa, tái hôn với một người vợ kế hiền dịu, xinh đẹp, nàng rất phù hợp.
Đêm tân hôn, nàng khóc ròng suốt đêm. Chàng cũng biết nàng ngại ngần với mình, mọi việc đều rất cẩn trọng, và dỗ nàng như dỗ dành trẻ con.
Khi ấy, nàng giúp chàng mở cửa hàng, hàng ngày báo cáo sổ sách với chàng, khoản nào cũng tính toán rõ ràng.
Chàng nói: “Giữa vợ chồng, thật ra không cần rõ ràng, rạch ròi như thế”.
Câu nói ấy, khiến cho nàng cảm thấy ấm áp trong lòng bởi vì khi đi qua nhà hàng xóm, có người nói với chàng, cần chú ý đến vợ của mình, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, không nên để cho nàng quản lý tiền nong, nếu không sau khi đã thả chim câu ra, thì hối hận không kịp.
Lúc mới đầu, nàng thật sự không biết chàng có bao nhiêu tiền. Mỗi khi đi gửi tiền vào ngân hàng trở về, chàng đều để biên lai vào trong ngăn kéo cuối cùng, sau đó khóa lại.
Động tác ấy làm đau lòng nàng vô cùng, nàng chỉ sống lẳng lặng âm thầm, trong lòng chỉ toàn nhớ đến người yêu thuở tóc còn để chỏm. Nàng nghĩ, chẳng qua nàng chỉ đền ơn đáp nghĩa mà thôi.
Một ngày vào mấy tháng sau, chàng đột nhiên trao chìa khóa cho nàng, rồi nói với nàng: “Trong này là tiền tiết kiệm của chúng ta, mười vạn đồng, mật mã là ngày sinh của em”.
Nàng ngây người ra, cảm thấy nóng ran cả lòng. Nàng không phải là một người đàn bà coi trọng đồng tiền, nhưng, vì người chồng coi trọng nàng như vậy, thậm chí tất cả mọi chuyện đều không giấu giếm nàng cái gì, nàng cảm thấy mình thật sự là vợ của chàng.
Từ hôm ấy trở đi, nàng bắt đầu hăng hái bán hàng, tất cả những việc mà mình có thể làm thì tuyệt đối không thuê mướn người khác. Hơn nữa, nàng không cần báo cáo thu chi hàng ngày nữa, bởi vì, nàng đã trở thành người chủ cái gia đình này.
Ngày hôm ấy, nàng và chàng đi ngang qua đường nhựa, đột nhiên một chiếc xe môtô mất tay lái, lao tới. Chàng đẩy nàng qua một bên, còn chàng bị xe môtô đâm vào, cánh tay bị gẫy tại chỗ, một đầu xương rất lớn lồi ra ngoài. Nàng chồm đến ôm chầm lấy chàng, trong giây lát ấy, nàng coi chàng là người thân của mình.
Chàng lại an ủi nàng: “Không sao, tôi xấu số, nhưng gẫy đâu cũng không quan trọng. Nhưng em còn trẻ mà gẫy chân thì thật là khó coi!”.
Nước mắt của nàng tự dưng trào ra, đây là lần đầu tiên, nàng chảy nước mắt vì chàng.
Trước đây, nàng vẫn luôn luôn cho rằng mình không có tình yêu nữa, từ khi kết hôn đến giờ, chỉ luôn luôn ứng phó với chàng. Song, từ hôm ấy, nàng bắt đầu toàn tâm toàn ý chăm lo săn sóc chàng.
Nàng dần dần biết chàng thích ăn những món gì, thích mặc quần áo màu gì. Nàng biết chàng buổi sáng thích uống một cốc cà phê đặc, buổi tối thích ăn một loại hoa quả, đó là thói quen của chàng. Mà trước đó, nàng không hề để ý tới.
Mà trước sau, chàng đều thật lòng đối xử với nàng, mua cặp tóc, mua váy mới xuất hiện trên thị trường, thậm chí mua cả băng vệ sinh cho nàng. Từng việc làm nhỏ nhoi một, nàng dần dần mềm lòng, cuộc sống cơm áo gạo tiền, sinh hoạt vợ chồng, từ lâu đã mang màu sắc của tình yêu.
Hình như có ai đó đã nói rằng: Trái tim xúc động đầu tiên có thể là dung nhan, nhưng tổ ấm cuối cùng, lại bởi vì khói lửa và hơi thở của cuộc sống thường ngày.
Sau khi kết hôn được một năm rưỡi, nàng mang thai, nôn mửa rất ghê. Chàng cuống cả lên, suốt ngày ở bên cạnh nàng, nàng nôn mửa, chàng bèn dọn, có lúc nôn vào nửa đêm. Chàng thức dậy dọn dẹp xong, luộc trứng gà bắt nàng ăn hết, bởi vì chàng lo sợ nàng kiệt sức.
Khi sinh con, mẹ vợ sang. Trước kia, mẹ vẫn cho nàng không hạnh phúc, nhưng khi chứng kiến cảnh sinh nở, mẹ nàng nói: “Con ơi! Con lấy đúng người đấy!”.
Trong những người chồng ngồi chờ ngoài phòng sản, chỉ có một mình chàng bước chân tới hỏi hộ lý: “Vợ tôi thế nào?”.
Còn những người chồng khác đều hỏi: “Sinh con trai hay con gái?”.
Ngay câu hỏi khác mọi người của chàng, đã khiến cho nàng cảm kích vô cùng. Trong lòng chàng, nàng quan trọng hơn con rất nhiều. Khi biết nàng an toàn khỏe khoắn, chàng mới hỏi:
- Con cũng khỏe chứ? Con trai hay con gái?
Nàng biết chàng đã có con gái rồi, thật ra muốn có một đứa con trai.
Nhưng, sau khi nghe thấy sinh con gái, chàng ráng nói cứng: “Con gái, hay quá! Con gái cưng của mẹ, đến khi mình già, sẽ có người sớm tối bên cạnh hầu hạ mình! Em thử nghĩ xem! Tôi lớn hơn mình hai mươi tuổi, sớm muộn sẽ có một ngày, tôi ra đi trước, cho nên con gái vẫn tốt hơn chứ!”.
Nàng ôm chàng vào lòng, chỉ kêu một câu:
“Ông xã!”.
Nếu như trước kia, nàng vẫn có suy nghĩ khác, vẫn muốn cùng với người yêu thời thơ ấu chạy trốn đến một nơi khác. Thế mà bây giờ, trong lòng nàng chỉ có một người đàn ông này.
♥♥♥
Trên đời này, có một tình cảm đẹp nhất, vượt lên trên tình cảm nam nữ, không chỉ đơn thuần là tình yêu, mà trong đó còn có ân, có tình, có nghĩa!

Khi nào gió ngừng thổi thì quay lại nhé

Posted: Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012 by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0



(Truyện Tình Yêu) - Nó tự nhận nó là Mưa mà nó cũng giống Mưa thật. Mưa lạnh như đôi bàn tay nó luôn cần một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy. Mưa rả rích như những khắc khoải trong tâm hồn đa sầu đa cảm của nó. Nó thích Mưa, thích dầm mình dưới cái lạnh của Mưa, trong Mưa nó tìm thấy chính mình, thấy nỗi cô đơn luôn ngự trị trong nó. Nghoảnh lại con đường nó đã bước qua, hạnh phúc thoáng qua có, khổ đau bất chợt có, nó mỉm cười nhẹ nhàng bởi đã có khi trên đoạn đường kia đã có khi nó không lẻ bóng mà được dựa vai ai đó đi dưới Mưa…
Đã có khi Mưa thấy mình ngốc nghếch khi để cho cơn Gió vô tình làm xao xuyến trái tim mỏng manh, yếu đuối. Mưa tưởng Gió sẽ mãi theo Mưa bởi Gió Mưa thường là một cặp như quy luật  thường tình của tạo hóa. Mưa cứ mải chạy theo những cảm xúc riêng mình, có biết đâu Gió chỉ là vô hình, nghe thấy mà không cảm thấy. Mưa mải sống trong thế giới cảm xúc do chính mình tạo ra mà quên mất từ xa, rất xa một Sao Đất đang dõi theo. Sao Đất lặng lẽ trong bóng tối mà Mưa thuộc về ban ngày làm sao nhìn cho ra Sao Đất? Sao Đất lặng lẽ dõi theo Mưa nhưng chẳng thể đến bên Mưa. Vì sao ư? Vì Mưa đã có Gió bên cạnh... Giam mình trong suy nghĩ đó, Sao Đất bước đi lặng lẽ… Mưa biết. Mưa nhìn. Mưa hiểu… Mưa lạnh lắm. Mưa không muốn Sao Đất vì Mưa mà tan ra. Mưa sợ!

Gió vô tình đi qua Mưa để đến bên Nắng - không ủ dột và lạnh lẽo như Mưa. Nước mắt Mưa tuôn rơi. Mưa khóc khiến đất trời thấm nỗi lạnh giá, buồn hoang hoải tháng bảy. Mưa khóc cho chính mình bởi những gì Mưa lầm tưởng về tình yêu dành cho Gió. Mưa biết Sao Đất  luôn ở bên rất khẽ mỗi khi Mưa buồn. Mưa biết người luôn sưởi ấm trái tim cho mình không phải là Gió mà chính là Sao Đất thì cũng đã muộn rồi. Mưa đã nói khi nào Gió ngừng thổi thì Mưa sẽ quay lại. Giờ có lẽ, Gió đã ngừng thổi nhưng Mưa vẫn là Mưa... chưa tạnh. Mưa rơi xuống mặt đất khô cằn còn Sao Đất mãi chiếu sáng trên bầu trời, khoảng cách là quá xa và có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp  lại nhau.
Trái tim Mưa băng giá. Mưa cần Sao Đất, muốn cùng Sao Đất đi dưới mưa, dù đó chỉ là một lần mơ ước. Nhưng muộn rồi, chẳng thể rồi Mưa ơi. Mưa không thể hủy hoại Sao Đất chỉ vì tình cảm của mình.
Mưa đến gặp Thượng Đế:
-    Con không muốn làm mưa nữa!
-    Con sẽ bị tan ra? Con có chịu được nỗi đau đó không?
-    Chỉ cần con gặp được Sao Đất, con sẽ chịu mọi nỗi đau. Trái tim con đã tổn thương quá nhiều, đã chai lỳ và mất cảm giác đau rồi.
-    Nỗi đau làm chai lỳ trái  tim con, nhưng tình yêu còn khiến con đau đớn vạn lần.
-    Con chấp nhận.

0

-          Em sẽ trở về phải không em?
-          Em sẽ về, có thể 1 năm, 2 năm, hay 5 năm nữa em sẽ về, nếu như có một ngày chị yêu em…
Hoàng Ngân lặng người trước câu trả lời của thằng em nhỏ hơn mình 5 tuổi. “Nhóc”  là một người em trai, một người bạn đã chia sẻ rất nhiều chuyện với Ngân. Những khi Ngân khóc, Ngân đau lòng hay hạnh phúc với tình yêu của mình Ngân đều kể với nó. Bao nhiêu năm kể từ ngày Ngân và nhóc quen nhau trên mạng nhỉ? Có lẽ là đã 3 năm. Mọi chuyện trong 3 năm vẫn như một thước phim quay chậm đang tái hiện trong đầu Ngân. 
Tại sao cuộc đời lại có những trái ngang đến thế nhỉ. Ngân nhớ như in một ngày cuối đông, nó đi bên cạnh Ngân, giọng nó ấm áp:
-          Chị nè, mẹ kêu em chuyển ra Hà Nội với mẹ.
Gương mặt Ngân không tránh khỏi sự thảng thốt, bất giác như mình sắp mất mát điều gì đó đã gắn bó bấy lâu. Dù Ngân biết rằng “nhóc” là một cậu ấm thật sự, con của nữ doanh nhân thành đạt, và tương lai của “nhóc” là ở đấy, ở Hà Nội.
-          Nhưng còn ước mơ và chuyện học của em ở đây thì sao?
-          Em cũng đành bỏ dở thôi, có lẽ em sẽ tiếp tục lại, hoặc đi theo một con đường khác khi ra đến Hà Nội.
-          Uhm…
Ngân không nói gì nữa kể từ lúc ấy, gương mặt cứ đăm đăm nhìn ra mặt nước mênh mông của con sông Sài Gòn. Giọng nhóc vẫn ấm áp
-          Em đi, chị có buồn không chị? Chị sẽ nhớ em chứ?
-          Sao em hỏi chị như vậy? Dù gì chúng ta cũng là chị em mà. Hoàng Ngân cười buồn, gương mặt của một phụ nữ đã chịu nhiều đau khổ, có một nét đẹp buồn, rất sâu xa và dễ khiến người khác đắm mình vào trong ấy.
-          Đúng rồi, chị chỉ xem em như em trai thôi…..
Lần này đến lượt nhóc nhìn ra con sông, gương mặt cũng buồn, và ánh mắt cũng xa xăm. Ngân nghe trong lòng thoáng chút xót xa. Mà xót xa cho cái gì thì cô cũng không định nghĩa được lúc này. Cứ thế hai con người im lặng và dường như đang gửi tiếng lòng cho nhau theo gió, quyện vào dòng sông.
-          Chị hiểu em thương chị đến thế nào nhóc à, 3 năm chúng ta đã là bạn bè, đã tâm sự cho nhau nghe rất nhiều chuyện. 3 năm em luôn ở cạnh chị mỗi khi chị có chuyện vui hay buồn. Những cử chỉ quan tâm, những hành động và lời nói của em, làm sao chị lại không nhận ra tình cảm của em chứ? Nhưng mà ….em còn quá nhỏ để gánh lấy gánh nặng đàng làm oằn vai chị, chị không xứng đáng để em phải hi sinh nhiều thứ như vậy, chị cũng không dành cho em tình cảm như em đã đối với chị. Thế nên chúng ta hãy cứ là chị em, là bạn bè thôi sẽ tốt hơn nhóc à…!
-         

Mùa dã quỳ vẫn nở

Posted: by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0

(Truyện tình Yêu) - Nhỏ lặng người đứng nơi góc đồi nhìn xuống trũng xa thẳm chỉ với một màu vàng rực. Đó là nơi mà nhỏ gọi là “thung lũng dã quỳ”. Với nhỏ nơi đây chẳng khác gì “thung lũng tình yêu” của Đà Lạt mộng mơ. Nó đã gắn bó với bao kỉ niệm, bao lưu luyến thời sinh viên, là nơi khởi đầu một tình yêu và cũng là một phần cuộc sống của nhỏ. Giờ nhỏ mới hiểu tại sao nơi đây lại trở nên thơ mộng đến thế. Cái cảm giác đó có phải do cảm xúc của một tâm trạng đang yêu không nhỉ? Nhỏ cũng không biết nữa.

Nhỏ khẽ rùng mình. Bây giờ đã là mùa đông. Cái gió lạnh ở Tây Nguyên tuy không ghê gớm như gió mùa miền Bắc nhưng cũng đủ làm cho nhỏ cảm thấy ớn lạnh. Tự dưng nhỏ cảm thấy mình cô đơn và trơ trọi quá. Những cánh dã quỳ khẽ khàng rung trong gió. Thỉnh thoảng những cơn gió lạnh lại làm cho cánh hoa lật úp lại trông có vẻ ủ rũ nhưng chẳng mấy chốc hoa sẽ lấy lại ngay sức sống của mình. Nhỏ nhớ đến anh. Lần đầu tiên nhỏ gặp anh cũng tại chỗ này.

Ngày đầu đến đây với biết bao bỡ ngỡ. Nhỏ như lạc vào một thế giới mới lạ, khác hẳn với những gì trong trí tưởng tượng của nhỏ về mảnh đất bazan này. Nhỏ lang thang trên những con đường đất đỏ trải dài, vàng rực một màu hoa. Nhỏ gặp anh ở đó. Anh có vẻ hơi khác người một chút. Có lẽ là do cảm nhận lúc ban đầu của nhỏ về vẻ bề ngoài của anh.


Anh ngồi trên một chiếc xe ba bánh. Bên cạnh anh là một đôi nạng đã khá cũ nhưng hình như đối với anh nó lại rất mới - mới với nhiều kí ức và kỉ niệm. Nhỏ nghĩ vậy. Mà không hiểu sao nhỏ lại nghĩ thế. Tò mò, nhỏ đến bắt chuyện làm quen.

-Anh đang vẽ tranh à? Cảnh ở đây khá đẹp nhưng nếu không có loài hoa màu vàng này thì dãy đồi kia sẽ chẳng thu hút được ánh nhìn - Giọng nhỏ có vẻ kiêu sa.

-Là dã quỳ đó - Anh nhẹ nhàng đáp, tay vẫn không ngừng vẽ. Anh không nhìn nhỏ mà sao nhỏ lại cảm thấy tức tối vì điều này nhỉ? Phải chăng anh là kẻ không biết mình biết ta. Khinh người đến thế sao?

-Đó chỉ là một loài hoa dại thôi mà - Nhỏ như khiêu khích.

Bây giờ anh mới ngừng bút, ngước lên nhìn nhỏ. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mái tóc ngắn ngang vai. Thoáng nhìn đã thấy toát lên một vẻ đẹp thánh thiện. Anh lờ đi.


Giá như em chưa từng yêu anh

Posted: by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0

(Radio tình Yêu) - Càng muốn rời xa anh, em lại càng không thể không liên lạc với anh. Trong tình yêu, em điên cuồng và mê muội, chưa một lần em để anh biết em mê muội đến mức nào. Em vẫn còn có thể tự chủ trước anh, nhưng em lại vô cùng cô đơn vào những buổi tối một mình nơi phòng trọ, trên ban công nhìn ra khoảng trời trong xanh, em tự nhủ mình có thể sống mà không có anh. Em, trước và sau khi quen anh, yêu anh, vẫn sống được, chỉ khác một điều là em thấy vui hơn khi được anh ở bên, nhưng lại đau khổ hơn khi anh về bên chị ấy, vợ anh. Em có phải là một con bé đầy tội lỗi, tại sao em lại yêu một người đàn ông đã có gia đình chứ ? Em tự nhủ mình vô liêm sỉ, em có lỗi với chị ấy. Tình yêu không có tội, nhưng cái tội của em là đã yêu một người không nên yêu.

Thực hiện bởi Chít Xinh và Nhóm sản xuất Dalink Studio

Giá như em chưa từng yêu anh

Hà Nội, cafe và những câu chuyện tình (Phần 1)

Posted: Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012 by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0

(Truyện Tình Yêu) - Tôi nhìn thấy anh trong một sáng mùa thu đẹp trời ở New York. Chỉ là một dáng hình bước ra từ cửa tiệm café nơi tôi làm thêm, và lướt nhanh qua con phố tấp nập, nhưng trong lòng tôi đã dâng lên cảm giác thân thuộc lắm.Ngay trong giây phút ấy tôi đã thầm ước được thấy anh một lần nữa. Và tôi đã được toại nguyện, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. + Hà Nội, cafe và những câu chuyện tình Phần 1 | Phần 2 | Phần 3 | Phần 4 Anh thường chọn chiếc bàn nhỏ ở góc phòng, nhìn ra ngoài con đường lớn, nhâm nhi cốc espresso, thi thoảng đọc một tờ báo và phần lớn thời gian là chúi đầu vào laptop: anh là một người bận rộn. Càng ngày cái cảm giác thân thuộc càng dâng lên trong tôi, mỗi lần bưng tách cà phê ra bàn anh, tôi đều nán lại lâu một chút, lau qua chiếc bàn hoặc kê lại ghế…

Blog Radio: Hà Nội, cafe và những câu chuyện tình (Phần 1) | Mos.vn

Vòng tròn chạy trốn

Posted: Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2012 by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0

(Truyện Tình Yêu) - Nó là một con nhóc kỳ quái. Hẳn vậy, không ít người đã từng nhận xét nó như thế. Nó có thể đứng chờ 30 phút để hiếu kỳ  xem mặt người yêu của anh đẹp trai đang đợi chị ý trước cổng trường, lúc thì lại cau có như bà già vì phải đợi xe bus tận …5 phút. Lúc thì nhăn mặt kêu panadol đắng lắm nhưng lại có thể ngồi uống tù tì 3-4 cốc cà phê đen không đường không đá…cứ thế nó cứ sống với cuộc đời không bằng phẳng và không có sự lập trình từ trước: khi thì làm việc quên ăn quên ngủ, khi thì thả xòa mọi việc bắt xe ngược lên cầu Long Biên vào một ngày mưa gió bão bùng chỉ là để được đếm xem trên cầu Long Biên có tất cả bao nhiêu cái khóa. Nó yêu nghệ thuật, viết lách hay nhưng ca hát thì siêu dở. Nó thích sáng tác, thích viết và đã định theo nghề báo chí. Nhưng khi rục rịch làm hồ sơ thi đại học  bố mẹ nó đã khuyên con đừng thi vì sợ sau này khổ. Cái đời văn chương thì ai sướng bao giờ. Nhắc đến khổ, ai chẳng sợ, nó cũng sợ và rồi: “vâng, thì con nghe”. Nó nghe lời bố mẹ thi vào một ngành  rất hot. Mà theo lời mẹ nó sau này ra trường con sẽ làm việc ở một ngân hàng, lương cao, thưởng nhiều, mùa hè thì máy lạnh chạy ro ro, mùa đông thì buông rèm chắn gió… sướng, thích, nó thi và đỗ. Nhưng  có lẽ vì hot qua nên đến khi đậu rồi thì  có những lúc áp lực từ bài vở, học hành thi cử làm nó bị stress liên miên, mắt thì luôn trong tình trạng “họ hàng xa với anh gấu trúc” .

Gặp một người lạ

Posted: Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012 by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0

  (Truyện Tình Yêu)-  Câu chuyện này, tôi muốn dành tặng nó cho một người bạn của tôi.

Nếu một ngày, bạn gặp một “người lạ” thì bạn sẽ làm gì? Coi như không nhìn thấy hay lịch sự nói chuyện với người ta?

San! Tháng sau sinh nhật của ta. Mi thu xếp công việc ra đây dự sinh nhật của ta đi. Mi mà không ra thì ta không thèm chơi với mi nữa đâu. – Ngọc đã tua cái điệp khúc ấy cả tháng nay.

- Mi cứ làm như thu xếp được dễ lắm ấy! Ta không hứa hẹn gì đâu. Nếu không ra được thì mi lại nói ta nuốt lời . – San nửa mềm mỏng, nửa cứng rắn.

- Ta không biết đâu. Mi phải ra , bằng giá nào cũng phải ra đây! – Ngọc vẫn tiếp tục.

- Thôi … thôi được rồi bà cô của tôi! Tôi ra được chưa!? – San chịu thua.

- Có thế mới là bạn thân tốt nhất của ta chứ. Quý mi nhất! – Ngọc đắc ý – Nhớ báo cụ thể ngày giờ để ta còn đón mi nhé!

Kết thúc cuộc nói chuyện với Ngọc, San ngao ngán nghĩ: “Con bé này thật là… Sắp băm rồi mà vẫn nhõng nhẽo như trẻ con! Thôi mình lại thu xếp ra Hà Nội vậy. Không thì sống cũng không yên với bà cô trẻ Ngọc.”

Dòng tin nhắn cuối cùng

Posted: by Harry Trần in Nhãn: , ,
0

(Truyện Tình Yêu) - - Em ngủ đi, khuya rồi ! Anh ổn rồi mà!
- Ừ, em ngủ đây!
Chỉ ngắn gọn 2 câu thế thôi. Cô và anh chia tay. Không còn một lời dặn dò, không một câu chào tạm biệt. Anh bảo anh ổn nhưng đôi mắt thì đỏ hoe. Anh bảo anh ngủ nhưng trong lòng trống rỗng, anh lang thang khắp thành phố nhỏ, thẫn thờ không để ý những cơn gió rét đã về tự bao giờ… dù cho đường về còn rất xa.

5h chiều trên con đường tấp nập dòng người trở về nhà. Anh phóng xe trong cái giá rét lạnh lẽo của gió mùa cuối năm. Lúc đi vì quá vội vã, anh chỉ mang trên mình 1 chiếc áo sơ mi mỏng và 1 áo khoác. Trên đường đến với cô, anh chỉ để ý cột cây số bên đường, đếm thời gian để mong được gặp cô, để rồi dù cô chỉ cho anh 15 phút ngắn ngủi nhưng đối với anh, khi cô xuất hiện là lúc mọi lạnh giá đều tan biến đi đâu hết. Và rồi giờ đây, một mình trên đường về, anh mới cảm nhận được cái lạnh thấm vào xương thịt, nhưng là hơi lạnh thấm từ bên trong ra.

Màu của nắng

Posted: Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012 by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0

“Mẹ ơi! Mặt Trời có từ đâu?”

- “Có khi mẹ sinh ra con, con à!”

Con nít thường hỏi những câu hỏi ngô nghê, thường nói lên những điều ngô nghê, nhưng đôi khi, người lớn với vài chỗ vấp váp trên đường đời, lại nghĩ những điều đó theo một hướng khác hẳn, gồ ghề, quanh co hơn.


Như nắng chẳng hạn, đối với lũ trẻ, nắng đơn giản là nóng, là chói chang, là nhễ nhại mồ hôi. Còn với những người đã và đang trưởng thành, đã và đang trải nghiệm nhiều điều trong cuộc sống quanh co, vòng vèo, nắng là cái gì đó khác lắm, nhiều khi nhẹ nhàng, bình yên, nhiều khi nắng hóa thành bụi cay cay trong mắt người.


Nắng bình yên trong buổi trưa hè oi ả, với xanh rì cây lá trong vườn, nắng khẽ lọt qua tán lá, vương vãi trên nền đất, nhảy múa theo chiều gió nhẹ, nhảy múa theo tiếng hò vọng lại ngoài xa. Nắng còn vương trên vai áo mẹ chai sần vì đôi quang gánh, năm ba trái cóc, năm ba bánh tét bánh chưng để đong đủ gạo, gánh con qua mười mấy năm đèn sách, để con đi xa hơn mẹ, để con che cho mẹ khỏi cơn nắng khi đã về chiều nhân kiếp.


0

Cuối cùng, anh cũng chờ được em rồi…


Bởi tình yêu không có chân mà, nên chúng ta phải chạy thôi!

1. Người con trai sinh ra từ ánh nắng mặt trời
Tí tách, tí tách, cơn mưa chóng vánh ào đến rồi rút đi, để lại trong gió Hà Nội một chút hơi ẩm và cái ướt át của buổi chiều thu. Tôi tháo kính xuống, khẽ day day hai bên thái dương, xếp gọn sách vở, đứng dậy khỏi giường và bước ra ngoài hành lang. Hà Nội sau cơn mưa đẹp lạ, ẩm ướt, trong vắt và mát lạnh như cảm giác được ăn một cây kem cam giữa cái nắng gắt của buổi trưa hè. Ánh nắng chiều tà nơi cuối trời hắt lên những tia sáng nhàn nhạt ẩn nấp sau tòa nhà kí túc xá, dịu dàng phủ lấy bóng dáng đầy phóng khoáng của một người con trai nơi ban công tầng năm.
Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng chỉ một khoảnh khắc đó thôi, cái hình ảnh kì diệu ấy thực sự đã in chặt trong tim tôi một thứ cảm xúc vô cùng đặc biệt!

Trở lại với yêu thương

Posted: by Harry Trần in Nhãn: , ,
0

(Truyện Tình Yêu)- Kì 1: Ấn tượng đầu tiên



Một chuyến đi du lịch, hai trái tim từng bị tổn thương. Một chuyện tình kéo dài qua những thành phố lớn, từ Brighton, qua Bristol, đến Hà Nội rồi lại tới London…

Kì nghỉ đông của một du học sinh Anh Quốc thường sẽ như thế nào? Hầu hết những người xa nhà lần đầu sẽ về nhà. Một số khác sẽ đi du lịch. Và có một số khác thì kiếm việc làm thêm. Nguyên là một trong số các trường hợp thứ ba. Giáng sinh này, Nguyên không về nhà mà ở lại London kiếm việc làm thêm. Lý do cũng vì đang là sinh viên năm cuối, phải nghĩ ra đề tài làm luận án cho chuyên ngành văn học của mình, nên Nguyên quyết định ở lại làm thêm. Công việc ở một nhà xuất bản vào dịp sắp đón năm mới tưởng rằng dễ, nhưng hóa ra lại khó kinh khủng. Khi nộp đơn, Nguyên mới phát hiện ra có hàng trăm người muốn có được cùng một vị trí giống như mình. Tất cả họ đều giỏi và có nhiều kinh nghiệm thực tế hơn Nguyên. Cuối cùng, loay hoay mãi, Nguyên cũng xin được vào làm chân part time cho một tờ báo địa phương ở Brighton. Nguyên không có ai là bạn bè ở thành phố này, nên vào thời gian rảnh rỗi anh còn nhận làm hướng dẫn viên du lịch. Công việc của một hướng dẫn viên du lịch tuy hơi vất vả nhưng cũng tương đối thú vị. Mỗi một người xa lạ, Nguyên chỉ gặp họ một tuần. Rồi sau đó, cho dù họ có thú vị đến mấy, cũng chẳng ai liên hệ lại với Nguyên sau 7 ngày ở Brighton nữa.

Trăng trên biển

Posted: Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012 by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0

(Truyện Tình Yêu Hay) - Rít một hơi thuốc thật dài nhưng lạ nhỉ sao gã chẳng thấy ngon chút nào, có lẽ vì cái liếc thật sắc của nàng…

        
“Cái con bé này có quyền gì mà dám…” – gã thấy bực nhưng không hiểu sao lại bật cười và dập điếu thuốc.
…………….
Gã không thể nào quên cái cách nàng làm quen với gã qua yahoo, lạ đến nỗi gã từng nghĩ nàng bị khùng! Nhưng không hiểu sao gã thức suốt đêm vì một con bé mà gã cho là khùng ấy. Rồi từ khi ấy đêm nào gã cũng để cái nick sáng để đợi một ai đó, từ khi quen nàng gã phát hiện gã không những chỉ có một cái tên cha sanh mẹ đẻ mà còn hàng mớ cái tên do nàng đặt, thấy hơi thô nhưng đôi khi gã cũng gật gù vì đúng thật.

Trước khi quen, nàng hỏi gã tuổi con gì, gã nói tuổi con chó, nàng có vẻ không hài lòng mấy vì nàng tuổi mèo, nàng cho rằng chó và mèo thì sẽ cắn nhau tróc vẩy. Bên kia khung chat gã thèm gõ đầu cái con bé này ghê “có yêu thương gì đâu mà lo xa thế nhỉ!”.

Gặp Lại

Posted: Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012 by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0

Anh là mối tình thứ mấy tôi không nhớ, nhưng chắc chắn là mối tình sâu đậm nhất trong số những mối tình đã đi qua đời tôi.

Tôi và anh gặp lại nhau trong một chiều thu Hà Nội se lạnh, không mưa. Anh cùng tôi lãng đãng khu phố cổ khi mặt trời nghiêng bóng, ăn kem Tràng Tiền giữa trời thu lộng gió để tìm lại cảm giác yêu thương cách đây mùa thu 10 năm trước.

Hồ Gươm không vắng lặng mà ồn ã, cái ồn ã ta thường bắt gặp mỗi chiều thu cuối tuần. Cả anh và tôi đều không nói gì, cái lặng lẽ  bao trùm con tim trước trời chiều lãng đãng.

Tôi cố đi tìm một điều gì đó khác với mùa thu của 10 năm về trước nhưng vô nghĩa. Trong tôi lúc  ấy, cái ranh giới giữa thực và mơ quá đỗi mỏng manh. Và dù có nói gì đi chăng nữa tôi cũng tin sẽ không bao giờ phù hợp giữa bối cảnh thế này.

Chuyện người đàn bà điên

Posted: by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0

(Truyện Tình Yêu Hay) - “Em có thai rồi Tuấn à”
“Em nói thật chứ ?”
“Vâng”
“Em biết rõ là không thể mà !”
“Nhưng đó là kết quả của tình yêu của em, em muốn mình có con!”
“Em điên thật rồi !”
“Ừ, có lẽ là em điên thật. Nhưng bản năng của một người đàn bà điên vẫn muốn được làm mẹ, anh biết không ?”
“Ngày mai anh sẽ đưa em vào bệnh viện, mình phải bỏ đứa bé đi, sau này khi anh ổn định hơn, mình sẽ lại có một đứa con khác, được không em ?”
“Vâng, em hiểu rồi”
3 năm yêu nhau, có bao giờ tôi nghĩ rằng câu nói cuối cùng của mình dành cho Tuấn lại ngắn gọn và đơn giản đến vậy ?
…..

Mơ thấy lá phong xanh…

Posted: by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0

(Truyện Tình Yêu Hay) - Thẫn thờ nhìn về một phía, trước mắt nó phủ mờ, thật chẳng rõ ràng gì cả, mờ phủ như sương, đục đục, tối tối… trời bữa nay nhanh tối quá! Lành lạnh, hóa ra là mưa, rõ ràng vì mưa, vì mây đen che kín nên trời mới nhanh tối như thế. Mặt trời ơi, đem ánh nắng đến đi, buồn và khát khao…
 
    Trời tối lâu thật, đêm như dài ra, miên man bất tận… từ lúc anh đi…
    Mẹ vào giường nó, sao thế nhỉ, giọng mẹ nghèn nghẹn.. bấy giờ nó mới nhận ra nơi mình đang nằm, sặc mùi cồn, ngây ngất mùi thuốc, nó đã ở đây lâu lắm rồi…

   Thực ra nó đang dối lòng, không phải là trời tối mà là mắt nó chẳng nhìn thấy gì nữa cả… đó mới là sự thật. Cười nhạt nhẽo, vô vị, nụ cười chát đắng…người nó yêu đã rời xa nó, anh sẽ không bao giờ trở lại…

   Ngồi hồi tưởng về những tháng ngày đã qua mới thấy mình thật trẻ con, ngốc nghếch, dại dột nữa… nó đã làm chính cuộc sống của nó rối tung lên, bừa bộn mà không sao dọn dẹp chu đáo được nữa… nó là kẻ dối trá, nó đã lừa gạt anh… không, nó chỉ bồng bột với tình yêu thơ dại… dằn vặt đau đớn, nó mới hiểu được anh quan trọng với nó thế nào, nhưng tất cả đã muộn, nó biết nói gì nữa đây…

Em sợ mất anh

Posted: Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012 by Harry Trần in Nhãn: , ,
0

(Truyện Tình Yêu Hay) - Anh sẽ không biết được rằng nỗi sợ hãi lớn nhất của em không phải là bóng đêm mà là mất anh.
Anh sẽ không bao giờ biết được rằng anh là người mà em nhớ đến trước khi đi ngủ và sau khi em thức giấc.
Anh sẽ không bao giờ biết được rằng khi gặp anh em giả vờ như không quan tâm nhưng khi anh quay đi thì em lại nhìn theo anh.
Anh sẽ không bao giờ biết được rằng mỗi khi em nói không nhớ anh là lúc đó em đã nhớ anh thật nhiều thật nhiều…
Anh sẽ không bao giờ biết được rằng mỗi khi em bị bệnh thì em lại lo lắng cho anh hơn vì anh đang đi công tác xa không có ai chăm sóc.

Em sợ mất anh, Tình yêu -  Giới tính,
Mỗi khi em nói không nhớ anh là lúc đó em đã nhớ anh thật nhiều thật nhiều…

Em không muốn một ngày ôm người khác

Posted: by Harry Trần in Nhãn: , ,
0

(Truyện Tình Yêu Hay) - Em không muốn một ngày ôm người khácEm không muốn một ngày người em hôn là 1 người khác. Người em ôm và chăm sóc là 1 người khác. Em đã tin và yêu anh rất nhiều.
Anh có biết không từ khi quen anh em đã thay đổi rất nhiều. Thay đổi từ cách nghĩ đến vẻ bề ngoài nữa.
Anh yêu em, dành hết tình cảm cho em, Em biết điều đó và trân trọng tất cả. Nhưng anh có biết không? Trong lòng em còn rất nhiều nỗi lo ngại đang làm trái tim em bối rối và em phải suy nghĩ rất nhiều. Những nỗi lo ấy đã làm em bao đêm mất ngủ.

Anh là nơi mang yêu thương đến cho em...Nhưng cũng chính anh làm em lo sợ nhiều lắm!.
Em rất muốn được sống bên anh cho đến hết trọn cuộc đời này nhưng em không biết duyên số có cho chúng ta được mãi mãi bên nhau như em và anh mong muốn không nữa?

Đừng đòi hỏi ở em quá nhiều

Posted: Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012 by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0


(Truyện Tình Yêu Hay) - Đôi khi đàn ông thật ích kỷ. Đến nỗi, em cứ nghĩ việc duy nhất họ có thể làm cho người mình yêu là đòi hỏi thật nhiều…
Điều này ít ra cũng không sai đối với anh – một người đàn ông chỉ luôn biết đòi hỏi, thích nhận hơn là để ý lắng nghe xem người khác cần gì, muốn gì. Em không biết anh nghĩ thế nào, nhưng đến thời điểm hiện tại, em thấy mình giống một hình tượng lý tưởng do anh “chế tác” ra chứ không còn là chính mình nữa.
Anh yêu cầu người yêu mình phải thật xinh đẹp. Em thở phào nhẹ nhõm khi tạo hóa đã ưu ái, ban cho em một nhan sắc khá mặn mà. Dù sao với một người đàn ông thành đạt và điển trai như anh, yêu cầu ấy cũng chẳng có gì gọi là “quá đáng”. Và với phụ nữ chúng em, đẹp và được làm đẹp luôn là ao ước muôn đời. Đẹp vì người đàn ông mình yêu còn có cảm giác thật hạnh phúc.

Anh mua nhiều áo quần đẹp cho em. Tuy nhiên, gu thẩm mỹ của em lại hơi khác anh một chút. Em thích mặc những thứ hợp với mình, thoải mái mà vẫn thể hiện được phong cách riêng, nhưng anh lại luôn chọn cho em những bộ quần áo điệu đà, thậm chí là diêm dúa. Chiều lòng anh, em cũng thử mặc váy hoa, váy ôm, đủ thứ sặc sỡ và hợp thời trang. Nhưng khi khoác những bộ cánh ấy lên người, em không tìm được cảm giác thoải mái.

0

(Truyện Tình Yêu Hay) - Người ta bảo tình đẹp là tình dở dang... Nếu có thể quay lại trước đây, em ước mình chỉ là bạn của nhau mà thôi.
Tình yêu, còn quá nhiều điều em không hiểu và không muốn hiểu. Em muốn nói lời xin lỗi anh, xin lỗi vì em không thể giữ được tình yêu 2 năm em dành cho anh, xin lỗi anh vì em thật ích kỷ…
Em muốn anh quan tâm đến em khi em buồn, em chán nản. Em cần anh lúc đó vì không ai hơn anh có thể an ủi em và em cũng sẻ chỉ chia sẻ với anh. Và rồi anh không thể nói chuyện với em lâu vì anh còn phải ngủ và rồi em trách anh không để ý đến em, anh lại bảo em không thông cảm anh. Là anh không quan tâm đến cảm xúc của em hay là em đòi hỏi ở anh quá nhiều? Em thật ích kỷ anh nhỉ!

Xin lỗi anh vì em thật ích kỷ, Chuyện tình yêu, Tình yêu -  Giới tính, ich ki, loi chua noi, tam su tinh yeu, chia tay, noi buon, dau kho, nguoi yeu,
Em muốn anh quan tâm đến em khi em buồn, em chán nản (Ảnh minh họa)
 Em thật khó chịu phải không khi cứ nhắc lại cái đêm khi anh gần đi, em khóc trên vai anh để rồi anh dỗ em ít phút và anh phải về đi với bạn! Em nhớ mãi cảm giác đó, vì, em không thể quên được câu hát em thích nhất "Vì nếu em cần một bờ vai êm, nếu em cần những phút bình yên, anh sẽ đến ngồi kề bên em, khi em khóc giọt nước mắt chứa chan, dẫu phong ba anh sẽ đến với em, cho dù em buồn, anh sẽ đến để được khóc cùng em..”