Mơ thấy lá phong xanh…

Posted: Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012 by Harry Trần in Nhãn: , , ,
0

(Truyện Tình Yêu Hay) - Thẫn thờ nhìn về một phía, trước mắt nó phủ mờ, thật chẳng rõ ràng gì cả, mờ phủ như sương, đục đục, tối tối… trời bữa nay nhanh tối quá! Lành lạnh, hóa ra là mưa, rõ ràng vì mưa, vì mây đen che kín nên trời mới nhanh tối như thế. Mặt trời ơi, đem ánh nắng đến đi, buồn và khát khao…
 
    Trời tối lâu thật, đêm như dài ra, miên man bất tận… từ lúc anh đi…
    Mẹ vào giường nó, sao thế nhỉ, giọng mẹ nghèn nghẹn.. bấy giờ nó mới nhận ra nơi mình đang nằm, sặc mùi cồn, ngây ngất mùi thuốc, nó đã ở đây lâu lắm rồi…

   Thực ra nó đang dối lòng, không phải là trời tối mà là mắt nó chẳng nhìn thấy gì nữa cả… đó mới là sự thật. Cười nhạt nhẽo, vô vị, nụ cười chát đắng…người nó yêu đã rời xa nó, anh sẽ không bao giờ trở lại…

   Ngồi hồi tưởng về những tháng ngày đã qua mới thấy mình thật trẻ con, ngốc nghếch, dại dột nữa… nó đã làm chính cuộc sống của nó rối tung lên, bừa bộn mà không sao dọn dẹp chu đáo được nữa… nó là kẻ dối trá, nó đã lừa gạt anh… không, nó chỉ bồng bột với tình yêu thơ dại… dằn vặt đau đớn, nó mới hiểu được anh quan trọng với nó thế nào, nhưng tất cả đã muộn, nó biết nói gì nữa đây…

    Đôi mắt dần tối theo những bước chân lạc, cô vắng những con đường anh và nó đã đi, hoàng hôn ngả màu tối sẫm, len lét ánh đèn đường, nó đã đi như thế, miên man như thế để bấu víu vào những hồi ức xưa, có anh, có cả bầu trời xanh nắng. Đôi mắt dần tối theo nắng chiều chạng vạng, hắt lên con phố nhỏ, xô lệch bóng những ngôi nhà cao tầng như chực đổ òa vào những cơn mơ mộng mị, thì thầm gọi mãi tên anh… Đôi mắt vô hồn và nụ cười trở nên gượng gạo vì nhớ anh, mắt nó cứ dần tối, dần mờ phủ sau những bụi đường trắng xóa, khuất lấp cả hai mùa mưa nắng… thảng thốt, anh đã xa…

-         Mẹ, có phải con không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa rồi phải không?
Giọng nói như tắc nghẹn của mẹ vỗ về nó, vẫn thế …
-         Không sao đâu, đừng nghĩ lung tung con à, không có chuyện đó…
    Nó cười, thật nhạt, thật vô vị, nó biết mẹ vẫn thế, mẹ muốn tiếp thêm nghị lực cho nó mà, còn cuộc phẫu thuật đó nữa, nó biết không có hy vọng gì…
    Mấy đêm nay, nó nằm mơ… lúc nào cũng thế, mơ thấy lá phong xanh… cái ảo ảnh kì diệu đó làm nó thấy dịu mát, màu xanh đưa nó về một miền đất xa xôi, ngút ngát, trong trẻo, đó phải chăng là chốn thiên đường. Ngắm lá phong chưa thay sắc trong mùa hè êm dịu và quên hết những buồn đau, con đường đầy lá phong xanh tươi, sống động, cảnh vật ấy nó chưa bao giờ được thấy, những chiếc lá phong xanh… nó đã cố nắm lấy, nhưng chỉ là những chiếc lá trong một ảo ảnh, nó không thể chạm vào, cũng như anh, xa xôi, không thể giữ lấy…

    Quen anh là một cái cớ. Lúc đầu là thế. Nhưng đã đến lúc nó nhận ra tình cảm kia rồi cũng phai nhạt mau, nó nhận ra đã yêu anh thật, nhưng vì ngốc nghếch, anh đã biết chuyện đó… anh cho rằng tình cảm đó là một trò lừa dối, anh dời xa nó… nó còn biết giải thích sao đây…
    Lần đầu tiên thấy dằn vặt, thấy yêu thật nhiều và thấy có lỗi vô cùng với người ấy, nó chỉ muốn khóc thật nhiều, nhưng giờ đây, nước mắt chẳng chảy nổi nữa rồi…
    Một năm qua, nó đã đi như thế, lảo đảo giữa những cơn say của cuộc đời, giữa bình yên và giông tố, hối hận và ăn năn, nhập nhòa nắng và mưa, nhưng những ranh giới mong manh đó không làm nó quên nổi anh, nó vẫn mơ về những chiếc lá phong xanh màu.
     Một năm không chat, không mail, không điện thoại, một năm cô đơn, im ỉm khép mình lại, sống bất cần, lạnh như một tảng băng, cả một trời thương nhớ ẩn trong đôi mắt vô hồn, vẫn thách thức mọi thứ, cảm nhận về sự tẻ nhạt khi vắng anh nơi phố đông người, đầy bụi bặm…

      Con đường nó đi bất chợt dài ra mỗi sải bước, thăm thẳm, âm u, để rồi bây giờ xung quanh nó chỉ còn bốn bức tường lạnh lẽo, tối om… đáng lẽ phải là trắng toát, nhưng cái màu trắng đó đã nhuộm đầy bóng tối mất rồi.

     Mùa đông đến không mang lại cái lạnh, sống giữa chốn thị thành ồn ã, náo nhiệt, là cái vùng mà tuyết trắng chỉ mãi là giấc mơ không có thực, mùa đông lại là mùa nắng, là mùa vẫn găng tay, khăn bịt mặt khi bước chân ra đường, thèm chút gió mùa xứ Bắc còn không được lấy đâu ra lá phong với tuyết… viển vông như thế là cùng…
*
*         *
     Bất chợt bàn tay nó ấm nóng, nóng như thiêu đốt nhưng dịu dàng…môi nó lắp bắp, mà trái tim ứ nghẹn lại : Anh !
Anh, là anh thật, sao anh đến với nó phút giây này, không được trông thấy anh nhưng được áp đôi bàn tay đó vào má, bình yên vô vàn lần… nước mắt nó chảy, chảy từ trong tim, bùng lên hết những yêu thương tưởng như đã tắt, bừng sáng ánh dương và ngọt ngào như dòng suối qua suốt mùa khô cạn, anh đã trở về với nó… là thực hay chỉ là ảo ảnh như lá phong xanh…

Anh đã nắm tay nó như thế. Ôm nó vào lòng và chỉ cho nó thấy những yêu thương. Nó lại hy vọng và lại ước ao được thấy những chiếc lá phong trong giấc mơ dịu dàng đó..
“Ngốc ạ, anh sẽ chỉ cho em thấy những chiếc lá phong xanh màu ! ”
    Phút giây ấy, tay nó trong tay anh, nó không được chứng kiến cảnh tượng huy hoàng lúc đó, mặt trời đỏ rực, dịu êm, một buổi chiều ngọt ngào như cốc sinh tố dâu tây thơm lừng… nhưng nó có thể cảm nhận được sự bình yên, cảm giác ấm nóng, và một niềm vui đang dần xâm lấn trong tâm hồn, ngày mai, ngày mai mặt trời có rực rỡ ?
*
*        *
 “Tuyệt vời, đúng là một kì tích, ca phẫu thuật thành công mỹ mãn ! ”
   Lời của bác sĩ, tiếng hoan hỉ của mẹ, giọng nói của anh, nó cũng đang vui sướng… vô cùng ! mắt nó lại nhìn thấy sau bao ngày chỉ biết đến màn đêm u buồn, lại được thấy anh, thấy biết bao những điều thân thuộc…
6 tháng sau…
    Trước mắt nó là rừng phong, ngút ngát, lá phong xanh xòe những bàn tay mềm mại đung đưa, xanh, màu xanh đến là dễ chịu, mướt mát, thấm vào hồn nó bao cảm xúc khó tả… xanh, lành lạnh, trong trong, ướt ướt, lắng đọng biết bao tâm sự của cô gái trẻ tuổi hai mươi… xanh, êm dịu, tinh lọc và ấp ủ một tình yêu lớn, mềm mại, khẽ rung lên tiếng cười giữa ngày nắng trong vắt… nó cảm thấy hạnh phúc, nhìn thấy cả một thế giới đầy sắc xanh, hồn nó lặng sóng, nó thấy anh trong cái màu xanh đó… cuối cùng đã được đến, được nhìn, được hòa hợp hồn mình cùng những chiếc lá phong xanh màu…
    Nó lặng yên nhìn anh bước xa dần màu xanh ấy, bóng anh trôi đi, in từng vệt dài trong buổi chiều hoàng hôn dần sẫm… anh bước xa cái màu xanh yêu thương ấy, không níu giữ được, nhưng cũng không hẳn là buồn đau, nó thực sự đã lớn rồi…
    Hạnh phúc là khi ta không ngừng kiếm tìm một người, nhưng không phải cứ kiếm tìm, cứ theo đuổi người ấy mới là hạnh phúc. Tại sao ta không dừng lại và dành những giây phút ý nghĩa đó cho bản thân và mọi người xung quanh, chắc chắn có rất nhiều điều thú vị…
   Nếu đã thấy được những yêu thương mà mình kiếm tìm, không chịu bỏ cuộc, điều đó liệu có đem lại hạnh phúc không ? Hạnh phúc đôi khi tưởng chừng đã nắm giữ trong tay hoặc chạm tới rất gần nhưng nó vốn rất mong manh, vậy thì hãy chôn dấu nó thật sâu trong màu lá phong xanh mướt kia, hãy để nó lại vì nó chính là một hạnh phúc mà em vẫn chờ…
    Nó nhìn theo anh, gió và mây, hay là khói đã che lấp cánh rừng, chỉ còn lại mình nó, quay gót, nó trở về nhà, lắng lòng mình lại. Lá phong vẫn xanh, vẫn dịu êm, vẫn hát xào xạc, chôn dấu một tình yêu…

*********************************
Tác giả: Hiền Hà

0 nhận xét: