Gặp Lại
Posted: Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012 by Harry Trần in Nhãn: chuyện tình yêu, truyen tinh yeu, truyen tinh yeu hay, Truyện tình Yêu
0
Anh là mối tình thứ mấy tôi không nhớ, nhưng chắc chắn là mối tình sâu đậm nhất trong số những mối tình đã đi qua đời tôi.
Tôi và anh gặp lại nhau trong một chiều thu Hà Nội se lạnh, không
mưa. Anh cùng tôi lãng đãng khu phố cổ khi mặt trời nghiêng bóng, ăn kem
Tràng Tiền giữa trời thu lộng gió để tìm lại cảm giác yêu thương cách
đây mùa thu 10 năm trước.
Hồ Gươm không vắng lặng mà ồn ã, cái ồn ã ta thường bắt gặp mỗi chiều thu cuối tuần. Cả anh và tôi đều không nói gì, cái lặng lẽ bao trùm con tim trước trời chiều lãng đãng.
Tôi cố đi tìm một điều gì đó khác với mùa thu của 10 năm về trước nhưng vô nghĩa. Trong tôi lúc ấy, cái ranh giới giữa thực và mơ quá đỗi mỏng manh. Và dù có nói gì đi chăng nữa tôi cũng tin sẽ không bao giờ phù hợp giữa bối cảnh thế này.
Ngồi dưới những tán Lộc vừng lá vàng đổ bất tận, từng cặp đôi níu lấy tay nhau trước cái lạnh lùng se sẽ, bỗng nhiên tôi thấy rùng mình, rùng mình vì cảm giác đơn côi hiện tại.
Còn anh, biết đâu đấy, sự im lặng kia đầy ẩn ý cho sự kết thúc vĩnh viễn tình cảm một thời từng keo sơn?
Ngày ấy tôi là cô sinh viên báo chí mê văn. Tôi hay lang thang dưới trời mưa và nhặt nhạnh đủ thứ lá cành có thể viết. Tôi yêu từng tán Lộc vừng xanh mướt lấm chấm hoa đỏ, yêu từng tán lá vàng bay. Tôi yêu cái chất lãng tử hào hoa của những chàng trai Hà Nội, yêu tà áo trắng tung bay sau những buổi tan trường. Bởi yêu nhiều cho nên tôi yêu cả anh mà mãi sau mới nhận ra điều đó.
Anh khi ấy là giảng viên báo chí và không dạy trường tôi. Tôi đã tỏ tình với anh bằng những vần thơ, những câu chuyện buồn ướt át. Và rồi cũng để mặc anh với chính những đau đớn do tôi mang lại.
Trải qua 10 năm xa cách mà cứ ngỡ như vừa bước ra từ một giấc mơ dài…
Sau 2 mùa thu gắn bó, tôi và anh đã chia tay khi Lộc vừng vừa rụng lá. Anh không níu kéo mà dặn dò nhiều hơn: “Đừng bao giờ tặng những vẫn thơ đó cho ai nữa em”.
Sau anh, tôi đã yêu thêm nhiều điều thú vị nữa và tất nhiên có cả những người đàn ông xa lạ. Nhưng tôi chưa bao giờ tặng thơ cho họ. Đơn giản, sau khi chia tay anh tôi không còn đủ sức làm thêm bất cứ một vần thơ nào.
10 năm, quãng thời gian đủ dài để tôi đeo vào và tháo ra chiếc nhẫn ở ngón áp út. Cuộc hôn nhân tan vỡ vì những đam mê lầm đường lạc lối của cả hai. Tôi chưa bao giờ trách cứ điều gì đến và đi trong cuộc đời mình. Nhưng hôm nay đây, tôi đã tự trách mình, trách những vụng về ngây thơ khi ngày ấy nói lời chia tay anh.
…
- Anh nhờ em một việc được không?
- Giúp anh viết lại những vần thơ em đã tặng…
- Để làm gì vậy anh?
- Anh muốn trả lại nó cho em, để em có thể tặng cho bất kì ai em muốn.
Và tôi đã viết lại hàng trăm bài thơ như thế nhưng chỉ để tặng chính mình. Anh đã không còn cần đến những vần thơ đó nữa.
Gặp lại, đôi khi chỉ để nhớ về một thời ta đã yêu.
**********