Trăng trên biển
Posted: Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012 by Harry Trần in Nhãn: chuyện tình yêu, truyen tinh yeu, truyen tinh yeu hay, Truyện tình Yêu
0
(Truyện Tình Yêu Hay) - Rít một hơi thuốc thật dài nhưng lạ nhỉ sao gã chẳng thấy ngon chút nào, có lẽ vì cái liếc thật sắc của nàng…
…………….
Gã không thể nào quên cái cách nàng làm quen với gã qua yahoo, lạ đến nỗi gã từng nghĩ nàng bị khùng! Nhưng không hiểu sao gã thức suốt đêm vì một con bé mà gã cho là khùng ấy. Rồi từ khi ấy đêm nào gã cũng để cái nick sáng để đợi một ai đó, từ khi quen nàng gã phát hiện gã không những chỉ có một cái tên cha sanh mẹ đẻ mà còn hàng mớ cái tên do nàng đặt, thấy hơi thô nhưng đôi khi gã cũng gật gù vì đúng thật.
Trước khi quen, nàng hỏi gã tuổi con gì, gã nói tuổi con chó, nàng có vẻ không hài lòng mấy vì nàng tuổi mèo, nàng cho rằng chó và mèo thì sẽ cắn nhau tróc vẩy. Bên kia khung chat gã thèm gõ đầu cái con bé này ghê “có yêu thương gì đâu mà lo xa thế nhỉ!”.
Từ khi chat với nàng gã phát hiện cái miệng gã hình như càng ngày càng nhọn, vì hàng ngày gã phải gân lên mà cãi nhau với nàng, với cái tật cứng đầu của nàng mà gã cho rằng chỉ có gã mới có khả năng diệt được. Gã càng dốc hết tâm sức cho trách nhiệm cao cả là chỉnh đốn được nàng thì gã càng thấy nàng thông minh, gã hình như có đôi lúc cũng phục nàng…Ngày qua ngày, gã và nàng tranh nhau thi mỏ nhọn, nàng tiên đoán kết quả của nàng và gã : “mỏ nhọn -> nhọn mỏ-> nhỏ mọn!”.
Gã cười nắc nẻ, rồi gã chợt nhớ lâu lắm rồi gã mới thấy mình cười lớn đến thế, thoải mái đến nỗi gã phát hiện ra gã còn đủ 38 cái răng ( hai cái răng khểnh nữa)!
Rồi một ngày, là ngày không bình thường với mọi người (vì đó là ngày lễ) nhưng thật bình thường với gã, vì lâu rồi gã cũng chẳng biết ngày nào là ngày nghỉ, ngày nghỉ của gã là một ngày ngủ và tỉnh thì lại hút thuốc, đôi khi gã cười hả hê vì thấy mình sống thật lành mạnh, lành mạnh theo cách của gã chứ với nàng thì lúc nào nàng cũng nghi ngờ gã bị …nghiện!
Đang ngủ..gã nhận được cuộc điện thoại “em xuống thăm anh nhé, hehe”. Oạch, cái giọng cười đáng ghét kia làm gã tỉnh giấc, nàng nói là nàng sẽ gặp gã ư?!, gã tự nhiên nổi nóng, chửi nàng bị khùng, nhưng thực ra gã thấy gã khùng thì đúng hơn vì tự dưng nổi nóng vô duyên. Không chờ gã hối hận vì nói bừa, nàng vẫn cái giọng nhẹ nhàng và tinh ranh: “Chửi đi, chó xì mâu, tôi lên xe rồi, chuẩn bị nước sôi đi, 10h tôi xuống vặt lông anh nhé!”. Rồi nàng dập máy, đúng là cái cách của nàng mà, gã thật sự lúng túng, 28 tuổi mà sao gã còn lúng túng khi gặp một người con gái chứ…gã thấy lạ…
Có lẽ vì gã chưa từng nghĩ là sẽ gặp nàng, gã nghĩ nàng thuộc về thế giới ảo nhưng sau bất ngờ gã lại có cảm giác mừng kèm theo sự mong ngóng. Gã thấy mình lóng ngóng như một thằng nhóc con chưa lớn..gã hết lòng vòng trong nhà rồi lại xách xe chạy lòng vòng ngoài đường, sao hôm nay hai tiếng rưỡi với gã lâu thế nhỉ?
Cuối cùng thì điện thoại cũng reo…gã chụp lấy…nhưng như một gáo nước lạnh cho sự mong ngóng của gã, nàng nói chưa muốn gặp gã bây giờ, gã như nổi điên, muốn đá cho mọi người trong bến xe ngã lăn quay cho hả tức, còn nàng thì gã chỉ có thể nghĩ đến cái mặt xấu xí khi bị gã bóp cổ cho lè lưỡi. Gã tiu ngỉu quay về, mặc dù biết nàng quái dị nhưng không ngờ cẩn thận như gã mà vẫn bị nàng giáng cho một cú.
Gã lại ngủ… tiếng chuông điện thoại lại reo… “ anh ra gặp em đi, nãy giờ đi chơi chán rồi nên mới muốn gặp anh, hehe”. Lại cái giọng bất cần và tiếng cười ám ảnh làm thức giấc gã, lúc này thì gã thật sự bực mình. Gã chỉ muốn mau mau túm cổ con bé ngang ngược này và cho nó một trận.
Biển buổi trưa…nắng chói chang như cùng tâm trạng với gã. Hàng ngàn người nô đùa trên biển làm gã cũng giật mình vì thấy biển hôm nay nhộn nhịp khác thường vì gã chỉ ra biển vào ban đêm…đừng nghĩ rằng gã lãng mạn, gã ra để hứng gió chứ không phải để ngắm biển, để gió tạt vào mặt cho thật mạnh để đêm về gã đỡ phải đếm hàng ngàn con cừu nhảy qua nhảy lại.
Hôm nay ra biển buổi trưa gã như một người du lịch lần đầu đến đây, gã gần như dừng lại khá lâu trước cái cảm giác lạ này. Bỗng dưng gã thấy một con nhỏ “hiệp sĩ đen” giữa nắng nóng, nhìn thấy nhỏ đó mà gã phát bực, gã cảm giác mọi thứ nắng nóng đều tập trung vào bộ quần cộc màu đen thui của nhỏ đó. Cái tính vô duyên như đang bốc trong người gã, gã muốn chửi cái con nhỏ mà gã cho là khùng giữa cái trưa nắng đó, gã lén nhìn khuôn mặt nhỏ đó rồi nghĩ bụng.. “dễ thương vậy mà bị khùng sao ta?”
Gã đang có những suy nghĩ lẩn thẩn thì tiếng chuông điện thoại reo…. “ sao anh lâu vậy, muốn em thịt à”. Oái, nãy giờ gã quên béng là gã đang đi tìm nàng nhưng kinh khủng hơn nữa gã thấy cái con nhỏ “hiệp sĩ đen” đang cầm điện thoại. Gã nuốt ực một cái rồi cố gắng nói thêm vài câu nữa để kiểm chứng…gã sững người vì hiệp sĩ đen chính là nàng. Trong hàng ngàn người trên biển, cái người mà gã nhìn thấy đầu tiên là nàng…đúng là với gã…nàng luôn nổi bật trong hàng triệu người trên yahoo cũng như trong hàng ngàn người trên biển!
Gã chở nàng lên núi…không khí mát hẳn…nàng trông có vẻ thích thú hơn khi ở biển..cái điều gã thắc mắc là sao nàng lại gan đến thế, sao lại dám đi theo một kẻ lạ mặt mà có cái mặt không đáng tin như gã (mọi người vẫn nhận xét phũ phàng như thế) .
Gã hút thuốc, nàng liếc hái…gã bực mình…nhưng cũng bật cười vì cái liếc quá nhiệt tình của nàng. Lần đầu gặp mặt mà gã cảm giác như đã quen từ lâu.
Nàng nói nàng là giáo viên, nói từ khi mới quen nhưng hình như gã vẫn thấy không tin chút nào: ngoại hình, khuôn mặt thì giống như cô bé phổ thông còn tính cách thì theo gã như mấy đứa bán hàng bông ngoài chợ…! Gã nói gã là kĩ sư dầu khí, nàng hình như cũng không tin, khi gặp nhau nàng còn nhấn đi nhấn lại “em thấy anh giống…nghiện hơn!”. Nàng cứ thế, cứ làm cho gã sôi máu vì những câu nửa đùa nửa thật thì hỏi làm sao gã tin rằng trên đời này lại có một giáo viên quái gở như nàng, nàng mà dạy học thì thế hệ sau này hỏng…gã đã từng có những suy nghĩ ác độc thế cơ đấy..!
Đi chơi với nàng…gã thấy dường như đầu óc gã hoạt động hết công suất, phải nghĩ ra đủ thứ để bốp chát lại những trò tinh ranh của nàng, gã phát hiện ra mình đã cười thật nhiều, nhiều khi gã còn phải phục mình vì tự nhiên lại nghĩ ra thật nhiều câu chuyện làm nàng cười nắc nẻ.
Trăng trên biển…đẹp nhưng cô đơn…cô đơn là cái gì đó hình như nó sống chung với gã từ khi nào gã cũng không nhớ nữa. Bỗng dưng gã thấy không gian im ắng, cái tiếng léo nhéo mà gã đã nghe suốt từ chiều đến giờ không còn nữa…gã lén nhìn…vẫn là nàng…nhưng khác quá…cái miệng nàng không còn nhọn nữa mà gã thấy hình như nó thật nhỏ và xinh., còn ánh mắt láo liêng, tinh ranh nghịch ngợm sao giờ trông hiền thế nhỉ. Gương mặt nàng có thua gì ánh trăng kia đâu chứ! Trăng soi sáng cho biển nhưng trăng lại làm cho biển thêm cô đơn…còn nàng…có soi sáng cho trái tim gã hay không? Nhưng có một điều chắc chắn rằng cảm giác cô đơn đã rời khỏi gã. Gã lắc đầu và cười thầm…cười cái gì gã cũng không biết nữa, chỉ thấy một cảm giác bình yên…gã ngửa mặt lên trời, không phải để hứng gió mà để tận hưởng từng nhịp đập rộn ràng của trái tim gã.
Gã về…nhắm mắt và nghĩ ra hàng tá kế hoạch cho ngày hôm sau nhưng cho dù gã có thông minh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng bị nàng làm cho phát điên. Sáng vừa ngủ dậy, gã đã nhận được cuộc gọi từ nàng: “em về rồi nhé, cảm ơn anh vì nửa ngày đi chơi thiệt là vui”. Gã tức vứt cái điện thoại, may mà nó không vỡ…bao nhiêu kế hoạch đã tiêu tan…gã lồng lộn lên như có đứa nào vừa lấy tóc ngoáy vào mũi của gã vậy.
Nàng đến…nàng đi…gã không tin…chạy nhào đến khách sạn…nàng đã trả phòng, biết tính nàng nói là làm mà gã vẫn xồng xộc không muốn tin là sự thật. Gã chợt giật bắn mình…gã cần nàng như thế sao…gã cười..gã không tức giận nữa…gã nhận ra mình đã yêu. Gã nhâm nhi li cà phê rồi lên kế hoạch cho việc giã từ cuộc sống cô đơn của mình…gã thích thú..thì ra yêu cũng thú vị nhỉ…gã nhìn lại mình…nhớ lại câu nàng nói, gã thấy mình kinh quá..giống nghiện thật. Gã nhận ra đến lúc gã phải bước ra để con người gã được sáng láng hơn. Ôi, sao bây giờ gã không thể nào trề môi với cái lí thuyết tình yêu sét đánh nữa, bây giờ nếu có ai đó có nhu cầu, gã có thể tư vấn hàng giờ về tình yêu sét đánh…con người lạ thật…người như gã mà cũng có lúc nói về tình yêu ư…tình yêu đã quá xa xỉ với gã từ năm năm về trước rồi…lạ thật…gã đã yêu…!
Chiều dạo biển, gã thấy nhớ nàng da diết, gã giật mình vì quên béng hỏi nhà nàng ở đâu, gã gõ đầu mình cái cốp vì cái thói vô tâm của gã…nhưng cũng đâu trách gã được vì thời gian gã quen nàng đâu có lâu….gã lại tiếp tục mơ màng vể cái tình yêu sét đánh…
Đám đông làm gã giật mình…tò mò…có cái gì đó chạy dọc sống lưng, gã ghé mắt vào…nàng lại nổi bật trong hàng ngàn người trên biển…gã khụy xuống…gã như muốn điên lên…điên thật vì nàng đang giở trò gì với gã nữa đây…nhưng hơn hết, lần này gã mong là nàng đang bày trò chọc gã thật, gã chẳng tin rằng nàng đang nằm đó…gã nghĩ chắc vài phút nữa nàng sẽ bật dậy rồi lè lưỡi cho gã hết hồn thôi…nhưng thật…nàng không bao giờ ngồi dậy nữa…đây là lần đầu tiên nàng không đùa với gã…
Người ta cũng quen với một kẻ ngây ngây ngô ngô hàng chiều thẩn thờ lảm nhảm trên biển từ bao giờ. Ban đầu còn có người thắc mắc về gã: bị tâm thần bẩm sinh hay vì một cú sốc nào đó. Người ta kể lại, cô bé trẻ mang mình đến với biển nhẹ bẫng…cũng chẳng biết vì sao cô chọn nơi này để ra đi. Chỉ có một gã khờ…khờ đến nỗi gã yêu mà gã quên nhìn vào mắt nàng..đôi mắt đượm buồn khi trăng lên….gã si mê đến nỗi gã không cần biết gì về nàng…nàng chưa từng hẹn ước bất cứ điều gì với gã mà gã vẫn mơ ước về tương lai có nàng…đúng là gã điên thật…
Mỗi khi trăng lên, người ta cũng quen với cái gã thanh niên quì trước biển vì cơn đau đầu hành hạ mà ít ai biết được nguyên nhân vì sao…đó là đêm đầu tiên gã được ở cạnh nàng…lúc đó gã nhận ra nàng là ánh trăng soi sáng lòng gã…nhưng gã lại quên mất một qui luật tự nhiên: trăng làm biển cô đơn…và nàng chính là ánh trăng còn gã là biển đêm tăm tối…
Cô đơn như một lời nguyền mà ông trời giáng xuống cho gã…ông trời mang nàng đến để lừa gã…gã tưởng gã thoát khỏi cô đơn rồi ư, gã còn nghĩ rằng gã sẽ sáng láng hơn ư, nghĩ rằng cuộc đời sẽ mỉm cười với gã à…thực ra thì gã cũng chẳng có vị trí gì với nàng…nàng đến đây có mục đích chứ không phải là vì gã…nàng đến để chết…và gã như một trò tiêu khiển an ủi nàng trước khi về với vĩnh hằng….gã đã mắc bẫy ông trời…kết cục là gã điên…điên vì tình yêu cho một người con gái…tình yêu sét đánh nó quá nhanh…nó đưa gã lên đỉnh thiên đường rồi đùng một cái nhấn chìm gã xuống địa ngục…nên gã bị chấn thương…
Trăng và biển trong tháng vẫn có ngày sóng đôi cùng nhau…trăng kiêu kì…còn lòng biển khát khao. Gã giống biển… sâu thẳm và cô đơn… nhưng khát khao hạnh phúc…khát khao ngay cả khi nó không tồn tại cùng một thế giới với gã. Mỗi tháng trăng và biển bên nhau gã lại bị cơn đau đầu hành hạ…gã ganh tị với chúng…vì gã không có nàng… vì cái điều mà nàng mong muốn cuối cùng là nhìn trăng trên biển chứ không phải là gặp gã…gã hận biển và trăng đã mang nàng đến đây… rồi lại cướp nàng đi. Nàng không cô đơn vì nàng đã trở về với biển..chỉ còn mình gã lang thang…hửi gió …hửi trời…gã đã trả giá cho một mối tình hoang tưởng…
Có một gã điên…chờ trăng trên biển…chờ trở về với cát bụi…nơi có một tình yêu…bất chợt nhưng vĩnh hằng….
***********************************************
Tác giả: Thái Trương Hương Thảo