Hạnh phúc bất ngờ
Posted: Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012 by Harry Trần in Nhãn: chuyện tình yêu, truyen tinh yeu, truyen tinh yeu hay, Truyện tình Yêu
0
(Truyện tình Yêu Hay) - Tôi chạy vào lớp khi trống trường vừa điểm.Cũng tại sự nhầm lẫn đáng
ghét am và pm trên điện thoại mà gần xảy ra tai nạn thế này đây.
Phù,cũng may chưa bị cờ đỏ tóm được, nếu không lại được lên phòng giám
thị ngồi uống nước chè cả tiết và viết bản kiểm điểm mà tôi thì ghét
nước chè, đắng kinh khủng. Gạt mồ hôi trên trán sau cuộc chạy marathon
vừa rồi,tôi ngồi gục xuống bàn, thở hì hụi, tay thì ấn nhét cái cặp to
uỳnh vào ngăn bàn. “ Cộp”, sao thế nhỉ, chắc ông Hoàng lại để nhầm đồ
vào ngăn bàn của mình rồi đi đâu không biết. Tí về phải phạt mới được (
đây là giao ước của toi và Hoàng- bạn ngồi cùng bàn với nhau,tránh sự
xâm phạm lãnh thổ giữa hai bên) . Mệt mỏi đưa mắt nhìn xuống ngăn bàn
của mình, một phong kẹo chocolate. À hôm nay là ngày 14/2,ngày valentine
– ngày đáng ghét mà nhiều người ngưỡng mộ. Không mấy ngạc nhiên, tôi vớ
lấy phong kẹo, ăn ngon lành. “ Năm nay con này rủng rỉnh gớm, mua hẳn
phong kẹo ngon”.
Ừ thì năm nào chẳng thế, cứ đến ngày va-linh-tinh là Linh lại mua
kẹo bỏ vào ngăn bàn tôi. Lần đầu thì còn…nhầm lẫn,lâu dần thành quen,cứ
thấy kẹo là y rằng là nó. Cô đơn hội chúng tôi vẫn làm vậy theo phương
châm “ không tặng thì mua,ăn theo phong trào”… Kể cũng lâu,từ năm lớp 6
đến bây giờ,tôi và nó đều học chung trường thế nên đây trở thành thói
quen bất di bất dịch.
……
Chưa kịp di tìm nó thì đã thấy cái mặt ngố ngố của nó ngó vào lớp
tôi. Tìm thấy tôi, Linh chạy đến ngay và làm khuôn mặt hối lỗi nhất ( mà
nó có thể làm). “ Mày ơi, tao xin lỗi, dọa này tao hơi bị thất thu nên
không còn tiền mua kẹo cho mày rồi, ăn chung kẹo mày cho tao vậy,xin lỗi
nha”. Choáng tòan tập,không thể thốt lên lời nào. Vậy lúc nãy tôi
ăn…cái gì, kẹo hết hạn,tẩm thuốc nhưng có biến chứng gì đâu, không của
Linh thì của ai? Hay là của đứa con gái nào hâm mộ thằng bên cạnh mình,
tặng kẹo cho nó lại đút nhầm ngăn bàn mình.Trời ơi !!!
-Này,sao thế,đừng tức giận mà đau khổ thế chứ mày ơi…
-A..a.a… Sao mày không nói sớm,vậy lúc nãy tao.. không biết đâu.
-Này sao vậy? Ơ thôi tao phải về lớp đây,vào lớp rồi này,chiều tao qua nhà mày nhé,đợi tao rồi nói.
Gục đầu xuống bàn, miệng lẩm bẩm chửi thầm con bé nào để kẹo nhầm
ngăn bàn tôi,biến tôi thành kẻ tội đồ như thế này đây. Đối diện với
Hoàng thế nào bây giờ. Khoan, nếu thế thì phải có thư hay thiệp hay mẩu
giấy gì đó kèm theo chứ nhỉ? Vội lục lại ngăn bàn,trờ vỏ kẹo và phong
kẹo còn ăn dở ra ( thực ra còn một ít để dành cho con bạn thân ăn
với,tưởng nó mua) thì không còn chút manh mối nào. Ôi giời ơi.
-Này lò xo,làm sao thế? Sao lại đập đầu xuống bàn thế này hả? Trúng gió hả,hả??
Hua tay lấy vỏ kẹo bỏ vội vào túi áo ( thật may vì ngồi 2 tiết rồi
mà ông ấy chưa biết gì ). Tôi lấy lại giọng bình tĩnh nhất có thể, trong
khi tim tôi nhảy ra ngoài
-Hả,ơ, không có gì,ông vừa đi uống nước về hả,vào chỗ ngồi luôn không?
-Úi trúng gió thật rồi,sao lại dịu dàng thế này,sốc hơn cả mức bình thường,sắp xảy ra cuồng phong gì chăng?
-Ơ người kia, ai trúng gió,ai cuồng phong hả, thích… E hèm,ông vào
chỗ ngay không để tôi còn đi ra,lúc người ta dễ tính thì cố mà hưởng thụ
đi nhá.
-Ơ ha,tôi vào luôn
Phải nhẹ nhàng, đã ăn kẹo thì phải mềm dẻo, nó mà phát hiện thì toi,lấy đâu ra tiền mà đền đây.
-Này lò xo…
-Gì? À sao vậy?
-Cho tôi mượn thước kẻ
-Ừ lấy đi
-Mượn tẩy,mượn vở,mượn sách…
-Ừ cứ tự nhiên
-Hả??? À kẹo chocolate…
- Ơ kẹo,kẹo thì sao,ý ông là gì?
Tôi ở sẵn tư thế phòng thủ.
-Không,không, bà làm gì mà nảy dữ vậy, lúc nãy mấy bạn lớp bên tặng kẹo cho tôi,không biết cất vào đâu,mà bà ăn không?
- Không,cảm ơn ( phù ), quà của ông,ai dám
-Ừ thì bà có gì không?
-Có gì là có gì?
-Có quà gì không?
-Không có,từ nãy giờ ông có thấy ai tặng tôi đâu mà còn hỏi.
-Ngăn..ngăn… bànbà không có gì à?
-Ơ không có gì cả,hơ hơ.
Mặt Hoàng thoáng chút bối rối,hình như thế hay tôi nhìn nhầm nhỉ.
Ui dào ui, thì năm nào chẳng thế,ngồi cạnh ông này 3 năm nay valentine
nào cũng đầy kẹo với thiệp,mỗi lúc như thế Phong lại nhìn tôi với ánh
mắt…chia sẻ và cảm thông. Hừm, tức thật.
-Lò xo không có gì thật hả?
-Đã bảo không có mà, nhìn thử xem, lúc tôi đến không có gì hết,thật đấy.
-À ừ, thế tôi về đây,chào.
-Chào,haha (ông ấy nghi ngờ à,hay phát hiện ra điều gì.. ôi zời ơi…)
Chiều 2h
-Đấy câu chuyện là như thế đấy,mày ơi tao phải làm sao đây?
Linh nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp, nó thở dài,vỗ vai tôi :
-Đầu tiên, mày lấy cái kẹo ấy ra đã
-Để làm gì?
-Để tao ăn xem nó ngon như thế nào
-Này nghiêm túc nhé,nhưng đây, ăn đi,dù sao cũng lỡ rồi.
-Loại kẹo này ngon thật,đắt lắm đấy…, nhưng không có gì kèm theo hả?
-Ừ tao xem kỹ lại ngăn bàn rồi.
-Khổ thân, ơ mày ơi ở đây có chứ
-Đâu tao xem
Tôi bật dậy nhanh như lò xo, túm luôn mẩu giấy trên tay nó,chẳng biết nó rút ra từ đâu “ ILULX”.thế này là sao?
-Tao chịu, đầu óc thông minh như tao đây cũng không giải thích được điều này, bó tay.
-Lại tự sướng, khổ tao rồi nè, nhỡ kẹo ấy của Hoàng,không bạn ấy
hỏi Hoàng thì tao biết giấu mặt vào đâu,lại còn ngồi cạnh nhau nữa.
-Bình tĩnh, ăn thì cũng ăn rồi, mà mày này,cái túi đẹp đẹp nằm ở kia là túi gì ấy, hôm qua tao vào đâu có thấy gì đâu nhỉ?
Chưa kịp trả lời trả lời, Linh đã tới ngay chỗ cái túi,nó đưa tay
vào, lấy ra hộp kẹo chocolate màu đỏ,trùng với màu…mặt tôi lúc này.Rõ
khổ,tự nhiên phát sợ.
-Ơ kèo chocolate,ai tặng mày hay mày tặng ai?
- Này đưa tao,ơ… thì…
-Mặt đỏ lên rồi, tao biết rồi nhé, không phải nói, tặng Hoàng hả,sao không tặng đi? Cứ chần chừ hết ngày đến nơi.
-Ừ tại tao ngại lắm,mà quà tao cũng chẳng quan trọng gì,hôm nay có
mấy bạn nữ perfect lớp bên tặng quà cho nó,nó còn mời tao ăn nữa chứ.
Chắc quà tao hắn bỏ xó.
-Không tựng sao biết được, thử đi, tao thấy Hoàng tử tế lắm.
Valentine cuối rồi đấy, đây là thời điểm thích hợp để mày thổ lộ tình
cảm của mày bấy lâu nay, kết quả đâu quan trọng gì, quan trọng là mày có
thể biết rõ nó nghĩ sao về mày và mày không rơi vào tình trạng mập mờ
hay ăn dưa bở nữa.
-Tao vẫn sợ, tao với nó suốt ngày cãi nhau chí chóe, nó không ghét tao là may,sao mình lại mua kẹo vậy trời
-Hay bóc ra ăn nhá, trông ngon quá.
-Không, của tao, không được ăn
-Đấy, thấy chưa. Tặng đi, hãy ươm một mầm cây dũng cảm J
-Ủa đấy là câu chị Jody nói trong Trà sữa cho tâm hồn, nhưng vấn đề khác mà, mà hôm nay triết lí thế nhỉ.
-Giống nhau cả thôi, đều cần dũng cảm, chuyện này tao làm chuyên gia tư vấn mà,chơi với nhau lâu ùi mà không biết hả?
-Ừ thì cũng biết,nhưng hôm nay mới lộ bản chất này.
-Xì… Quyết định đi, tặng đi,giữ làm gì,hộp kẹo vô chủ kể cũng phí
-Của tao,gì mà vô chủ.
9h, 14/2…
-Xin lỗi,tôi đến muộn,mà bà mới đổi số hả?
-Ừ… không sao
Tôi lúng túng,tay chân loạn xạ, không biết làm gì tiếp theo. Mặt
tôi nóng dần, những câu cần nói vẫn nghẹn trong cổ họng, không thoát ra
nổi.Tôi cúi xuống,tránh ánh nhìn của cậu ấy, nếu nhìn vào đôi mắt ấy,
chắc tim tôi sẽ rụng xuống và chân tôi sẽ theo phản xạ mà chạy.
-Này.có chuyện gì cần nói à? Nhanh lên,lạnh quá.
Hít một hơi thật sâu lấy can đảm, “ cố lên”, tôi ngẩng mặt lên,
nhìn thẳng vào mắt cậu ấy trong khi tay tôi run bắn,chân ấn chặt xuống
đất để chắc rằng mình vẫn ở nguyên chỗ cũ. Đưa hộp quà vào tay.
-Tặng Hoàng, valentine hạnh phúc
Đến lúc này tôi vẫn không định hình được mình vừa nói điều này, tôi
cố gắng nán lại đôi chút đợi phản ứng của cậu ấy. Ừ, nếu cậu ấy thấy
không thoải mái, tôi sẽ đi, sẽ không chờ đợi, sẽ nhốt tình cảm của mình
vào nơi sâu nhất rồi khóa nó lại,chỉ cần cậu ấy vui và thoải mái,ở cạnh
cậu ấy mỗi ngày, lâu như vậy có lẽ đối với tôi đã là hạnh phúc rồi.
-Ừm Vy này… Tớ luôn coi Vy là bạn.
Có gì đó trong mắt tôi làm mọi thứ nhạt nhòa đi. Tôi vẫn không dám ngẩng lên, định bước đi nhưng Hoàng nói tiếp :
-Tớ cũng muốn đưa Vy cái này
Mắt tôi nhòe đi và tôi không biết cậu ấy đưa tôi cái gì, cố gắng
chớp mắt thật n hiều ít ra nhìn thấy cái gì tuy có thể là kẹo của
tôi,nét chữ mờ mờ hiên lên ngay trước mặt Hoàng đưa “ ILULX”
Ơ…
- Tớ vẫn coi cậu là bạn và không hiểu từ lúc nào, tớ coi cậu hơn
,ột người bạn. Tớ thích cậu, lò xo à… Thích cậu nhiều lắm và tớ muốn nói
với cậu lâu rồi,ít ra là lúc nhét kẹo vào ngăn bàn cậu mà cậu không
nhận được.
Cậu ấy đã cầm tay tôi từ bao giờ tay cậu ấy ấm và mềm. Hoàng cười,
nụ cười là trái tim tôi loạn nhịp ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy và vẫn
loạn nhịp mỗi khi bát gặp. Tôi không rõ cảm xúc của tôi lúc này thế nào
nữa… Chỉ biết trái tim của tôi ngày hôm nay trải qua thật nhiều cung bậc
cảm xúc. Tôi cũng rút lại lời nói lúc trước, Valentine không phải ngày
đáng ghét nhất, mà là ngàt ngọt ngào,ngọt như thanh kẹo chocolate…
********************************
Tác giả: Vũ Ngọc Hồng- 12A2
THPT Hồng Bàng, Hải Phòng.