Mùa thu trong trái tim em...
Posted: Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012 by Harry Trần in Nhãn: chuyện tình yêu, truyen tinh yeu, truyen tinh yeu hay, Truyện tình Yêu
0
(Truyện Tình Yêu Hay) - Mùa thu năm nào chúng mình tình cờ
gặp nhau, chiều thu ấy gió lành lạnh, gió heo may, gió kéo anh và em đến
gần nhau.
Anh không lãng mạn, không quá chiều chuộng em, không nói những lời có cánh, không tặng quà đắt tiền cho em. Nhưng đủ để em tin anh, đủ để em biết rằng anh đang yêu thương em.
Rồi chúng mình dần gặp nhau ít hơn, anh bận việc, anh phải cố gắng làm ăn, kiếm tiền cho cuộc sống tương lai. Nhưng anh có biết là anh vẫn có em là người mà anh nên quan tâm thường xuyên không? Anh không đến bên em được thì anh phải gọi điện và nhắn tin cho em chứ. Để em thấy được rằng anh vẫn đang nhớ em, anh vẫn luôn yêu em, anh vẫn cần có em trong cuộc đời của anh.
Em là thế đấy, em ích kỷ chỉ vì em thực sự rất yêu anh, rất cần anh trong cuộc đời của mình. Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày không được gặp anh, em lại nằm khóc vì quá nhớ anh. Ngay cả trong tiềm thức em cũng muốn nói cả ngàn lần rằng: “Em yêu anh”.
Em ích kỷ chỉ vì em thực sự rất yêu anh, rất cần anh trong cuộc đời của mình (Ảnh minh họa)
Em nhớ anh! Nhớ ánh mắt trìu mến, nhớ đôi môi ngọt ngào, nhớ giọng nói ấm áp, nhớ nụ cười, nhớ dáng đi, nhớ từng điệu bộ. Bây giờ còn đâu, còn đâu anh của em ngày nào? Mắt em nhòa lệ, chiều hoàng hôn buông rồi anh ạ! Chẳng hiểu sao mỗi khi buồn, nhớ anh em lại ngồi trên xe buýt, mặc cho xe chạy về hướng nào. Em ngồi đó, nhìn dòng người xuôi ngược, nhìn ánh điện lúc Hà Nội vào đêm, mắt em xa xăm tìm kiếm, biết đâu trong dòng người đó em lại tìm thấy anh.
Một mùa thu trôi qua rồi, em là người chủ động chia tay anh mà, nhưng sao em lại nhớ anh đến thế. Trong giấc mơ em cũng thấy anh xuất hiện trước mặt em, em đã chạy đến ôm anh thật chặt và sẽ không bao giờ buông tay anh ra.
Nhưng anh đâu rồi, anh tôn trọng quyết định của em hay anh không muốn gặp lại em nữa? bao nhiêu đêm em cầm máy nhắn tin cho anh nhưng em không dám gửi. Bao nhiêu đêm em nhớ anh không ngủ được, em cầm điện thoại lên đọc đi đọc lại những tin nhắn trước kia anh gửi cho em. Nội dung không quá nhiều, chỉ có 2 từ “Nhớ em!” được lặp đi lặp lại nhiều lần. - Em cũng nhớ anh lắm, bầu trời Hà Nội của em!
Chiều thứ 7, Hà Nội đẹp lắm anh ạ! Em mặc chiếc váy màu cánh sen, khoác thêm chiếc áo vest lửng màu trắng bên ngoài, em xinh đẹp thả dáng trên con đường đi vào trường học, nơi anh dạy. Rất lâu rồi em mới có cơ hội quay lại nơi này. Không gian trong đây một chút ồn ào, một chút hoang sơ, nó rộng rãi khiến em sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại anh một lần, nhìn thấy anh một lần.
Ai! Ai đang đứng trước mặt em, ai đang nhìn em với anh mắt ngày nào? Sao ta lặng đi trong cái không gian của mùa thu. Bầu trời như vắng lặng, không gian như mênh mông. Em nhớ anh, em yêu anh, yêu cả mùa thu Hà Nội, muốn chạy đến kéo mùa thu trong anh đến gần em hơn, để được ôm ấp, được nồng nàn hương hoa sữa lan tỏa cho tình yêu, được đắm chìm trong cái ngây ngất của mùa thu em bên anh.
Sao ta lặng đi trong cái không gian của mùa thu. (Ảnh minh họa)
- “Uh, anh khỏe. Em thì sao? Hôm nay em đẹp lắm!” Anh cười, vẫn ngọt ngào vẫn dịu dàng như ngày anh đứng chờ em.
- “Có em vui vẻ, em hạnh phúc lắm!”
…………….
Rồi em sải bước nhanh, bước đi, chẳng biết đằng sau là lời nói gì, hay vẫn yên lặng như lúc chúng mình gặp lại nhau? Em bước đi chết lặng giữa trời thu Hà Nội.
Mùa thu trôi qua rồi! Anh còn nhớ cái khoảng khắc đó không anh??? Mình xa nhau thật rồi, một lần gặp lại đủ cho một nỗi nhớ mang tên anh, một nỗi mong chờ anh.
Em nhớ anh lắm! Nhớ thật nhiều! Yêu thật nhiều!
Mai Hương