Cuối cùng, anh cũng chờ được em rồi…
Posted: Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012 by Harry Trần in Nhãn: chuyện tình yêu, truyen tinh yeu, truyen tinh yeu hay, Truyện tình YêuCuối cùng, anh cũng chờ được em rồi…
1. Người con trai sinh ra từ ánh nắng mặt trời
Tí tách, tí tách, cơn mưa chóng vánh ào đến rồi rút đi, để lại trong
gió Hà Nội một chút hơi ẩm và cái ướt át của buổi chiều thu. Tôi tháo
kính xuống, khẽ day day hai bên thái dương, xếp gọn sách vở, đứng dậy
khỏi giường và bước ra ngoài hành lang. Hà Nội sau cơn mưa đẹp lạ, ẩm
ướt, trong vắt và mát lạnh như cảm giác được ăn một cây kem cam giữa cái
nắng gắt của buổi trưa hè. Ánh nắng chiều tà nơi cuối trời hắt lên
những tia sáng nhàn nhạt ẩn nấp sau tòa nhà kí túc xá, dịu dàng phủ lấy
bóng dáng đầy phóng khoáng của một người con trai nơi ban công tầng năm.
Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng chỉ một khoảnh khắc đó thôi, cái
hình ảnh kì diệu ấy thực sự đã in chặt trong tim tôi một thứ cảm xúc vô
cùng đặc biệt!
Thực ra, tình yêu vốn là cảm tính. Rất khó để trả lời rằng vì sao bạn
yêu anh ấy hay cô ấy? Vì anh ấy đẹp trai, vì cô ấy dễ thương? Nếu thật
sự bạn có thể đưa ra một lý do, thì tôi tin rằng vốn là bạn đang lầm
tưởng một thứ gì đó khác là tình yêu mất rồi. Tôi nhớ có người nói rằng,
tình yêu thì chỉ có duy nhất, nhưng những thứ tình cảm na ná như thế
thì có rất nhiều.
Ấy… có phải bạn đang nghĩ là tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên
qua đôi mắt cận 2,5 đi ốp từ một khoảng cách khá xa đấy chứ? Đừng thiếu
thực tế như thế. Thực sự thì tôi chỉ cảm thấy rất ấn tượng, rất ấn tượng
với hình ảnh của người con trai ấy. Cứ như anh sinh ra từ ánh nắng mặt
trời, chỉ vậy thôi! Cũng có thể, chính bởi 2,5 đi ốp ấy mà thế giới qua
đôi mắt của tôi lúc đó lại có chút gì đó mờ ảo và thi vị hơn chăng? Bởi
vậy, dù rất tò mò người con trai ấy là ai, trông như thế nào, tôi cũng
không hề có ý định lấy kính ra và đeo vào.
Khi bong bóng vỡ tan, không phải chỉ còn lại xà phòng sao?
Dưới cái ráng của hoàng hôn, hình ảnh của anh không thể nhìn rõ bởi
bị ngược sáng, nhưng cứ thế mà bước thẳng vào và chiếm lấy một góc trong
trái tim nhỏ bé của tôi…
***
- Này tao hỏi chút, cái phòng góc bên phải tầng 5 nhà A là phòng bao nhiêu vậy? – Tôi mơ màng hỏi.
- A510. – Một vài đứa lơ đãng trả lời.
- Mày biết cái anh đánh đàn guitar hát hay hay mà hồi đầu năm bọn tao vẫn hay bàn tán không? – Chu Linh hào hứng hỏi.
Cũng chẳng có gì là lạ khi con trai, mà nhất là những anh chàng “hot
boy” một tẹo, biết đàn hát một tẹo, đẹp trai một tẹo là chủ đề truyền
thống bất thành văn trong các cuộc buôn chuyện dài tập của tụi con gái
độc thân như ở phòng tôi. Nhưng thường thì tôi không để ý lắm, vì vốn là
cái gì không liên quan đến mình thì mình cũng chẳng quan liên (ý là
quan tâm) làm gì! Nhưng ngược lại, Chu Linh thì dường như có hứng thú
với hầu như tất cả con trai đạt ba yêu cầu trên ở cái kí túc xá này vậy.
- Có liên quan gì sao? – Tôi chán nản hỏi. Không phải bọn nó đã nói
chuyện về cái anh chàng đàn hát guitar này suốt cả học kỳ, đến mức một
đứa ít chú ý như tôi cũng phải có chút chút ấn tượng rồi sao?
- Đương nhiên rồi! – Hai mắt Chu Linh sáng rực lên. – Anh ấy là trưởng phòng A510 đó!
- Vậy sao? – Tôi nói nhưng cũng không tập trung lắm. Một thoáng ý
nghĩ chợt chạy qua trí óc tôi. Có khi nào người đó chính là anh ấy
không?
***
Dạo này tôi có một thói quen mới: hóng gió lúc chiều muộn. Đây là một
lý do hoàn hảo để mỗi ngày đều được ngắm nhìn hình ảnh của anh, mờ ảo
sau nắng chiều tà bằng đôi mắt cận 2,5 đi ốp! Dường như người con trai
ấy lúc nào cũng ở đúng vị trí ấy, lúc nào cũng tỏa nắng như thế khiến
người ta phải chói mắt và lặng cả người.
Người đến như chút nắng bình yên…
Cũng từng có lúc tôi chợt nghĩ rằng, có khi nào, anh cũng đang đứng
đó chờ để “gặp” tôi, đúng như cái cách mà mỗi ngày tôi đều ấp ủ một niềm
vui bé nhỏ khi thấy anh, ngược qua ánh nắng và xuyên qua những cơn gió
lộng của buổi chiều hạ. Tôi không phải người yêu bằng mắt, thậm chí Chu
Linh đã từng phán rằng, tôi có mắt cũng bằng thừa (trong cái thế giới
quan hạn hẹp của nó, mắt của bạn mà không để… ngắm trai đẹp thì đều phí
phạm cả!). Vì thế, tôi đã từng khá bất ngờ về chính bản thân mình khi bị
thu hút bởi anh – một người con trai thậm chí không nhìn rõ mặt – chỉ
bằng cái phong thái ấy, cái dáng điệu ấy, cái bình thản và êm dịu của
anh dưới ánh chiều tà. Cái bình lặng khiến người ta cảm thấy có một chút
gì đó vừa lạ lẫm, vừa xa cách, lại vừa bị hấp dẫn không tả nổi. (Lại
là) Chu Linh cũng từng nói rằng, người thận trọng như tôi rất khó mở
lòng để yêu người khác. Thực ra thỉnh thoảng tôi thấy con nhỏ này nói
cũng… đúng.
- Cô nương à, làm bạn với gió và mây vẫn chưa chán sao? Ông mặt trời
đã xuống núi rồi đó! – Giọng Chu Linh váng cả hành lang. – Mau đi ăn cơm
thôi!
- Ừ đợi chút tao lấy ví! – Tôi vui vẻ nói rồi bước vào trong phòng.
- Hôm nay gió mát ghê! – Chu Linh khoan khoái nói. – Ơ?
Con bé này chợt kêu lên làm tôi giật cả mình:
- Sao thế? – Tôi vừa lục lọi cặp tìm ví, vừa hỏi với ra ngoài ban công.
- Kia không cái anh trưởng phòng A510 đó sao?
- Ừ thì làm sao? – Tôi lơ đãng hỏi.
- Mày biết mà, tao thích anh ấy mà! – Chu Linh nói, giọng đầy cảm xúc.
- Ừ tao biết, con trai đẹp ai mà mày chẳng thích!
Đương nhiên, nửa câu sau tôi đã kịp nuốt vào trong bụng. Nhưng tôi
cũng tin là Chu Linh này thích anh chàng đó hơn
các-anh-chàng-bình-thường thật, vì thường là tán dương vài ba hôm là con
bé chán, riêng lần này đã nói đến cả kỳ mà nó vẫn còn hào hứng.
- Anh ấy đang đứng ở góc hành lang tầng 5 nhà A kia kìa! Trời ạ, tao
uớc gì tao có thể bay lượn được như chim để phi một mạch qua đó quá! –
Chu Linh mơ màng.
- Ừ! – Tôi lơ đãng. Một cái gì đó chợt “xoẹt” qua trong đầu tôi. Tầng
5 nhà A? Góc hành lang tầng 5 nhà A? Là anh? Những thắc mắc ấy gần như
nổ tung trong đầu tôi.
- Đâu đâu? – Tôi chạy vội ra ban công.
- Ối giời mày ra muộn quá, anh ấy vừa vào phòng rồi! – Chu Linh ngao ngán.
- Có chắc là cái anh trưởng phòng mà mày nói không? – Tôi gấp gáp hỏi.
- Trời ạ, mắt tao không như mắt mày đâu nha. – Chu Linh thở dài rồi
kéo tôi đi ra nhà ăn. – Nhanh lên kẻo chẳng còn cái gì mà măm măm bây
giờ!
***
2. “Thỏa thuận ngầm” giữa hai trái tim
Tua lại 10 phút trước, ở một góc nào đó khác…
- Này Lê Anh, tao mượn quyển “Những nguyên lý cơ bản” nào! – Nam Dương từ đâu xông ra nói lớn làm tôi giật cả mình.
- Ừ đợi chút! – Bước trở lại trong phòng, tôi lật lật chồng sách tìm cho nó.
- Hôm nay gió mát thế! Từ góc này nhìn xuống sân kí túc xá đẹp thật!
Thế mà giờ tao mới biết đấy! Bảo sao mày cứ thích ra đây đọc sách! – Nam
Dương vươn vai sảng khoái nói.
Tôi thầm thở dài. Nó ngoài đàn hát ra thì có mấy khi quan tâm gì đâu!
Cũng may trời phú cho cái vẻ sáng sủa, cộng với chút tài lẻ, thế nên
trong cái trường toàn con gái này, nó… ngẫu nhiên trở thành hot boy! Nói
vậy không phải ý là tôi ganh tị gì với nó, vì nói đúng ra thì nó là một
thằng rất được.
- Mày cần quyển một, quyển hai hay quyển ba? – Tôi hỏi.
- Đâu tao xem nào? Tao cũng chẳng biết nữa, tao chỉ nhớ cái bìa thôi! – Nó nói vậy rồi chạy xộc vào xem.
- Trời, tao cũng chẳng nhớ nữa, cái quyển kia tao xem nó là bìa photo
nên bây giờ nhìn thoáng qua chẳng nhớ nổi! Quyển nào có bài khái quát
về… ấy nhỉ?– Nam Dương lật lật sách xem mục lục.
Lằng nhằng với nó mãi, phải đến năm mười phút nó mới tìm được sách và
“lượn luôn cho nước nó trong”, tôi lại bước ra ban công. Em không còn ở
đó nữa! Chợt thấy bị hẫng một chút… Tôi đứng lặng ở đó thêm phút chốc
rồi quay trở lại phòng. Hẹn em ngày mai nhé!
Tôi không phải là một thằng đa tình, lại càng không phải kiểu người
lãng mạn, tin vào thứ tình yêu sét đánh chớp nhoáng. Tôi chưa từng bao
giờ nghi ngờ về điều ấy cả. Nhưng dường như em chính là ngoại lệ của
cuộc đời tôi. Tôi không dám gọi nó là tình yêu (còn quá sớm, không phải
sao?), nhưng em giống như thứ rượu mạnh làm người ta say. “Quen” em?
Cũng khá lạ. Là một chiều Hà Nội trong vắt sau cơn mưa và tình cờ em
xuất hiện trong bức ảnh không hề căn chỉnh của tôi. Mãi về sau này, tôi
cứ nghĩ mãi một điều, phải chăng không phải là em tình cờ xuất hiện
trong bức ảnh của tôi, mà là cảnh vật phía sau chẳng qua chỉ là để làm
nền cho em. Và tôi hình như cũng đang đứng đó chỉ để chờ đợi điều ấy
vậy! Trong bức ảnh bấm máy hoàn toàn ngẫu hứng ấy, hình ảnh em được bao
phủ bởi chút nắng chiều tà, rực rỡ và hoàn hảo cứ như người ta cố tình
lồng ghép hay chỉnh sửa. Khuôn mặt em nhìn không rõ nét bởi ảnh hơi bị
rung nhẹ và góc chụp hơi chếch, nhưng cái dáng vẻ tự nhiên và thiên thần
ấy vẫn khiến tôi một thoáng thất thần. Tôi đã rửa bức ảnh ấy ra và đặt
vào trong ví! Đằng sau bức ảnh ghi một dòng rất nhỏ: “My angel without
wings” (thiên thần không có cánh của tôi).
Dạo này tôi hay ra ban công đọc sách. Bạn cũng biết đấy, chẳng qua là
cái cớ, sách đọc thì ít mà tâm hồn lơ lửng thì nhiều. Không hiểu sao
tôi có cảm giác như em cũng đang đứng đó để chờ tôi. Lần nào cũng thế,
khuôn mặt trắng xinh xắn với mái tóc đen dài thả bay tự nhiên trong gió
luôn khiến trái tim tôi lỡ một nhịp. Nghe như có hương tình yêu lan tỏa
đâu đây?… Dường như giữa chúng tôi có một “thỏa thuận ngầm” giữa hai
trái tim. Dù chưa hề gặp em, cũng chẳng hề biết em, nhưng tôi cũng không
muốn chủ động đi hỏi xem em là ai hay qua bên ấy để gặp em. Có thể bạn
cho rằng tôi thật sự… hết thuốc chữa, nhưng tôi tin rằng, hai trái tim
nếu cùng đi về hướng nhau thì nhất định sẽ tự tìm thấy nhau trên đường.
Tình yêu chẳng phải là khi hai trái tim… ngẫu nhiên cùng một nhịp đập
hay sao? Và sau đó là thật nhiều, thật nhiều nhịp đập chợt bị bỏ quên vì
nhau!
***
3. Từ lý thuyết đến thực hành luôn luôn có sai số
- Này tao hỏi cái này! – Tôi vừa gắp thức ăn vừa ngập ngừng nói.
- Hỏi gì thì hỏi nhanh đi! – Chu Linh sốt ruột.
- Cái anh trưởng phòng phòng A510 ấy, tên là gì nhỉ? – Tôi hỏi nhỏ.
- Nam Dương. Sao thế? Định cạnh tranh với tao à? – Con nhỏ Chu Linh lè lưỡi làm mặt xấu.
- Ai thèm! – Tôi cười rồi lại tiếp tục tập trung vào món ăn. Thì ra tên anh là Nam Dương.
- Này, thôi tao hỏi nốt câu này thôi!
- Ừ sao?
- Anh ấy học năm mấy vậy mày? – Tôi tò mò.
- Sao bảo mày không thèm? – Cơ hội tốt để phản bác, đương nhiên con nhỏ Chu Linh không thể bỏ qua rồi.
Tôi cúi đầu ăn không nói gì. Biết là con nhỏ này muốn trả thù, để cho
nó có cảm giác chiến thắng một chút là nó sẽ khai ra tuồn tuột ngay!
- Thôi chỗ bạn bè, tao để rẻ cho. Khao tao trà sữa đi rồi có thông
tin nào tao biết tao nói hết cho! – Chu Linh cười nịnh. Con bé này đúng
là dễ đối phó nhất trần đời.
- Ừ xong ngay, ăn xong đi nhé! – Tôi vui vẻ hào phóng nói.
Chỉ mất 3 cốc trà sữa, tôi gần như biết mọi thông tin về anh, bao gồm
cả những cái vụn vặt nhất. Con bé này học ngành thương mại thật sự là
không thể giàu nổi mất thôi!
- Ơ! – Chu Linh lại làm tôi giật cả mình. – Em chào anh!
Nó quay sang và chào một ai đó. Tôi thật sự phục sát đất khả năng
ngoại giao của nó, đi đến đâu cũng thấy người quen. Đột nhiên nó lôi
xềnh xệch tay tôi, nháy mắt lia lịa ý bảo nhìn người phía sau lưng tôi.
Tôi lại ngộ ra thêm một chân lý mới: con bé này mà làm gián điệp thì
chắc bị phát hiện đầu tiên! Để không phụ lòng nó, tôi cũng miễn cưỡng
quay lưng lại nhìn người phía sau lưng và cười nhẹ. “Ai đây nhỉ?” – Ý
nghĩ ấy chỉ xoẹt qua trong tâm trí tôi, chưa kịp phát thành lời thì đã
anh ấy đã nói trước:
- Ơ có phải Sa Lam của ban truyền thông đây không? Hóa ra em là bạn
của Chu Linh à? Chào em, anh là Nam Dương! – Anh ấy rất phong độ, nhìn
tôi và cười.
Tôi thoáng chốc giật mình. Tôi từng hình dung sẽ gặp anh trong một vài hoàn cảnh nào đó khác, chứ không phải như thế này!
- Chào anh. Em là Sa Lam. – Tôi ngập ngừng nói. Kỳ thực, anh không
giống với tưởng tượng của tôi lắm. Tôi cứ luôn nghĩ anh ấy hẳn phải là
một người hơi ít nói một chút, thông minh, trí tuệ nhưng vẫn mang theo
một chút vẻ gì đó khó hiểu, lạnh lùng. Không hẳn là thất vọng, nhưng có
một chút không quen lắm!
- Hai em không phiền nếu anh ngồi đây chứ? Anh có một chút việc muốn
nhờ ban truyền thông, may mà gặp Sa Lam ở đây! – Anh vui vẻ nói.
- Vâng anh cứ ngồi đi! – Chu Linh cười tít mắt. Cái con bé này đúng
là mất mặt chiến hữu quá. Tôi đang định nói rằng bọn tôi có chút việc
phải đi luôn bây giờ, vì hiện tại tâm trạng tôi thật sự đang lơ lửng ở
một nơi nào đó. Bạn biết đấy, trong một hoàn cảnh bất ngờ như thế, mấy
ai là giữ được bình tĩnh đâu!
- Vậy thì tốt quá! – Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi và nói về một chút chuyện anh cần nhờ.
Và sau đó thì ba người chúng tôi trò chuyện khá vui vẻ. Anh khá cởi
mở, năng động và nhiệt tình. Chúng tôi nói về đủ thứ chuyện trên đời cho
đến khi tôi nhận ra là khá muộn và còn cả chồng bài tập tiếng Anh đang
nằm chình ình chờ ở nhà nên đành xin phép “rút quân” trước. Con bé Chu
Linh thấy vậy cũng đứng lên vào chào tạm biệt luôn. Thật sự thì nói
chuyện với anh Nam Dương rất thú vị. Anh ấy tạo cho người khác cảm giác
thoải mái và dễ gần. Nhưng chỉ vậy thôi! Tôi cứ từng nghĩ rằng, khi nói
chuyện với anh, tim mình sẽ đập liên hồi trong lồng ngực. Nhưng thí
nghiệm đã chứng minh, từ lý thuyết đến thực tế luôn luôn có sai số!
4. Trái đất này thật sự quá nhỏ bé!
- Hey Lê Anh! Mày nhớ con bé búp bê tóc đen của ban truyền thông khoa
tao mà đợt trước thỉnh thoảng tao vẫn hay nói không, tên là Sa Lam ấy?
Nam Dương hớn hở xuất hiện ở cửa phòng. Cái thằng này quái lạ thật,
cứ nơi nào nó xuất hiện là nơi ấy ầm ĩ như cuồng phong bão táp vừa đi
qua! Thực ra không ít người cũng thắc mắc, tôi với Nam Dương, hai thằng
tính trái ngược nhau hoàn toàn lại là bạn thân của nhau. Điều này chính
bản thân tôi cũng còn chẳng hiểu nổi!
- Ừ sao? – Tôi lỡ đãng nói.
- Hôm nay tao gặp Sa Lam đi với Chu Linh ở quán trà sữa gần trường
mình. Con bé nhìn gần với không trang điểm xinh hơn lúc đứng trên sân
khấu làm MC đợt hoa khôi khoa tao vừa rồi mày ạ! – Nam Dương hào hứng
nói. Thực ra con gái cũng là một chủ đề thường xuyên trong các câu
truyện của bọn con trai chúng tôi.
- Vậy à? Thế xin được số điện thoại chưa? – Tôi miễn cưỡng nói. Thật sự thì tôi cũng chẳng nhớ Sa Lam là con bé nào.
- À đấy! Sao tao lại quên mất nhỉ? Nhưng thôi, cùng phòng với con bé
Chu Linh, lúc nào muốn qua hỏi mà chẳng được! – Nam Dương cảm thán. Tôi
lại tự chất vấn trong đầu, không biết Chu Linh là con bé nào nhỉ?
- Ừ thế thì cố lên! – Tôi có cảm giác như đây là lần thứ 1001 tôi nói câu này với nó rồi.
- Lão Vương mama không ngờ cũng có lúc phát huy tác dụng ghê! Nhờ cái
công việc quái quỷ lão giao cho tao mà tao lại có cớ để được gặp em! –
Nam Dương sung sướng ra mặt. Tôi không nói gì nữa, lại chú tâm nhìn
xuống quyển sách.
***
- Này tao bảo, mày thấy tao mặc cái áo sơ mi xanh này hay cái áo
phông này ổn hơn? – Nam Dương đứng nghiêng một lúc lâu trước tủ quần áo
rồi lại giơ hai cái áo lên hỏi tôi.
- Đi đâu thế?
- Đi hẹn hò. – Nó nói rồi cười.
- Thế lấy cái áo sơ mi xanh đi! – Tôi không chú ý lắm, đưa bừa một cái.
- Ừ tao cũng thấy cái này đẹp hơn! – Nó nói rồi mặc vào luôn.
- Làm gì mà hôm nay cẩn thận vậy? – Tôi nói. Mọi ngày, dù là nó đi
gặp con gái hay đi biểu diễn cũng chẳng mấy khi cẩn thận quay về phòng
thay quần áo thế này.
- Đi gặp em búp bê tóc đen của tao mà! Phải tỏa ra chút hào quang chứ! Thôi tao đi đây! – Nó vừa nói vừa hớn hở đi luôn.
Chiều nay ban công không có em. Một mình tôi chợt thấy trống trải kỳ lạ…
***
Gấp sách vở vào và định ra ban công hóng gió theo thói quen, tôi chợt
bật cười chính bản thân mình. Không phải giờ đã quen anh rồi sao? Vừa
định bước ra đến cửa thì anh từ đâu xuất hiện khiến tôi khá bất ngờ.
- Ơ Sa Lam này, chào em! Anh muốn bàn thêm một chút nữa về chuyện hôm qua! Em có rảnh không? – Anh cười tươi nói.
- Vâng được ạ! – Tôi nói, hơi thiếu tự nhiên một chút.
- Em ăn tối chưa? Hay mình đi ăn tối luôn nhé?
- Vâng ạ!
Chúng tôi ra nhà ăn, cùng nói chuyện và bàn luận khá vui vẻ. Anh rất
hài hước và làm tôi cười suốt. Tôi cảm nhận anh là một người nói chuyện
rất thú vị. Anh và tôi trao đổi số điện thoại, và những ngày sau đó, hầu
như hôm nào tôi cũng đi ăn cùng anh và chúng tôi trò chuyện đến muộn
mới về.
***
- Này, tao với em búp bê tóc đen của tao chính thức hẹn hò rồi! – Nam
Dương phấn khích nói. – Lần này tao thật sự rất rất thích em ấy! Không
như mọi lần trước đâu!
Tôi cũng tin lần này nó thích con bé ấy thật, vì hôm nào đi ăn về nó
cũng nói rất nhiều về con bé ấy – tên là gì nhỉ, à là Sa Lam, tên cũng
hay đấy chứ – với gương mặt đúng của một kẻ đang chìm đắm trong tình
yêu. Nó làm tôi chợt nhớ đến thiên thần bé nhỏ của tôi. Mấy hôm nay tôi
cũng không thấy em ở ban công tầng 3 nhà bên kia. Phải chăng dạo này em
bận quá chăng? Không gặp được, tự nhiên có cảm giác nhớ nhung đến lạ
lùng. Dù vậy, tôi vẫn không hề bỏ thói quen ra ban công đọc sách lúc
chiều muộn, chỉ vì một thoáng suy nghĩ rằng biết đâu hôm nay em lại đến
thì sao?
Người đến như chút gió chiều hạ…
Thoáng thấy cái bóng áo màu ghi của Nam Dương ở dưới sân kí túc xá,
tôi chợt chú ý vào cô bé đi cùng nó. Là cô bé búp bê tóc đen của nó đấy
sao, sao tôi cứ có cảm giác quen quen nhỉ? Gương mặt ấy, góc nhìn ấy,
mái tóc ấy, nụ cười ấy… Không phải là em sao? Tôi bật cười nhạt, trái
đất này thật sự quá nhỏ bé!
Tôi đứng dậy và bước vào trong phòng. Hôm nay thật sự không thể chờ nổi nữa rồi!
Hôm nay Hà Nội cũng có gió lộng. Thực ra hôm nào mà chẳng có gió như
vậy! Chỉ là, cơn gió lạ của cuộc đời tôi giờ đang phiêu lãng ở một nơi
nào đó khác rồi! Cảm giác có chút cay đắng, không rõ vị đắng xộc lên từ
đâu mà dường như ở đầu lưỡi cũng vẫn còn đọng lại cảm giác khó chịu này!
5. Một thứ tình cảm na ná như tình yêu
Tôi và anh quen nhau được một thời gian rồi. Nam Dương thật sự là một
người con trai rất tốt, chu đáo, ân cần và vô cùng ấm áp như một điểm
tựa. Nhưng dường như trong tình cảm của chúng tôi vẫn còn thiếu chút gì
đó! Tôi rất thích anh, cũng thích ở bên anh, nhưng dường như chỉ vậy
thôi, cảm giác anh giống như một người anh trai rất tuyệt, rất chiều em
gái. Khi anh ôm tôi hay nắm tay tôi, tôi dường như cũng không có cảm xúc
gì đặc biệt cả. Không rõ là mấy quyển tiểu thuyết diễm tình đã quá khoa
trương, hay là vốn tình cảm của anh và tôi chưa phải tình yêu, mà chỉ
là một thứ… na ná như thế? Tôi cảm nhận được tình cảm chân thành mà anh
dành cho tôi. Nhận ra điều này khiến tôi cảm thấy xấu hổ, rất xấu hổ. Nó
giống như cảm giác bạn đi lừa dối người khác vậy! Mà thực sự tôi thấy
con nhỏ Chu Linh nói cũng rất đúng, không có gì đáng khinh bằng lừa dối
tình cảm cả. Khi tôi tâm sự với nó về cảm giác của tôi hiện tại, nó đã
im lặng một lúc – rất không-giống-nó, và chỉ nói một vài câu:
- Tao rất thích anh ấy! Nhưng tao cũng rất quý mày. Nhưng vì anh ấy
thích mày, nên tao nhường. Nhưng nếu mày không thích anh ấy, làm ơn đừng
lừa dối tình cảm của anh ấy! Nó giống như mày đang chà đạp lên tình cảm
của tao vậy!
Lời nói của nó khiến tôi thật sự cảm thấy giật mình. Tôi cứ nghĩ Chu
Linh tính tình trẻ con, dễ yêu dễ ghét, chẳng qua là chút cảm mến hâm mộ
thông thường, không nghĩ là lại chân thành và sâu sắc đến vậy!
Và chúng tôi chia tay! Chu Linh nói, tôi là một đứa con gái quá sức lạnh lùng.
Anh thì nói, tôi quá lí trí. Trong tình yêu của chúng tôi, bởi tôi là
người chạy nhanh hơn và lúc nào anh cũng phải đuổi theo, nên không bao
giờ tôi có thể nhìn thấy anh cả. Anh nói rằng hi vọng tôi sẽ tìm được
người con trai thật sự nắm giữ chìa khóa trái tim tôi, để cả hai có thể
bước đi song song bên nhau, nhìn thấy nhau, mà không ai cần phải hụt hơi
chạy để đuổi kịp người kia cả.
Chia tay anh, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi. Bài vở và tất cả mọi
chuyện cứ đè nén lên khiến tôi kiệt sức và dường như không sẵn sàng cho
một mối quan hệ nào khác nữa! Một thời gian dài, tôi đơn giản chỉ là lên
lớp học, rồi về nhà, thỉng thoảng cùng Chu Linh đi mua sắm hay cà phê
trò chuyện, gần như rút khỏi ban truyền thông, cũng ít quan tâm và để ý
đến những chuyện khác.
***
- Mày biết vụ gần đây bọn khoa mình đang rộ lên một bức ảnh “My angel
without wings” không? Mọi người đều nói đứa con gái trong bức ảnh đó…
trông rất giống mày! – Chu Linh vừa khuấy khuấy cốc trà chanh, vừa nói.
Nó cũng biết dạo này tôi không có hứng thú với các loại tin đồn lắm nên
cũng ít bàn tán hẳn.
- Ở đâu vậy?
- Trên tập san của trường mình đó! Số này tao có mua, đợi chút! – Nó
nói rồi chạy về giường lục tung lên tìm. – Ảnh chụp hơi nghiêng nên
không chắc lắm, nhưng tao cũng thấy giống mày lắm!
Chu Linh chỉ trỏ vào một bức ảnh màu trong báo.
- Đây nè! Có phải mày không vậy?…
6. Bởi tình yêu không có chân, nên chúng ta phải chạy thôi!
Thói quen đúng là thứ không dễ gì có thể thay đổi được. Từ ngày em
quen Nam Dương rồi chia tay, em không xuất hiện nơi ban công tầng ba nhà
bên kia nữa! Dẫu biết vậy nhưng tôi vẫn không bỏ được cái việc ra ban
công đọc sách vào lúc chiều muộn. Em với Nam Dương chia tay, tôi khá bất
ngờ. Nhưng thực lòng mà nói thì cũng có một chút… nhẹ nhõm, dù cái phần
ấy khá nhỏ! Con người mà, ai chẳng có một chút ích kỷ của riêng mình,
nhất là trong một cái phạm trù đặc biệt như tình yêu!
Ban truyền thông của trường tổ chức cuộc thi ảnh. Thoáng một chút suy
nghĩ, tôi quyết định gửi tấm ảnh gốc ấy đi tham gia, không chút chỉnh
sửa gì. Nếu nói rằng tôi không có chút ý gì khi gửi ảnh đi dự thi thì
thật là trái lòng mình quá, nhưng thật sự thì tấm ảnh ấy rất đẹp đấy
chứ, ít nhất là đối với tôi!
***
Tôi lặng người đi nhìn tấm ảnh trong cuốn tập san.
“My angel without wings” – Photo by Lê Anh – khoa (…).
Chất giấy và màu mực in không tốt lắm, nhưng tôi vẫn không thể nhầm
được. Góc chụp ấy, thứ ánh sáng kỳ diệu ấy, chút mưa còn điểm lại trong
không gian, cái ẩm ướt mát lạnh ấy, góc ban công và một chiều trong kỷ
niệm ấy… Là người đó!
Tôi cầm tờ báo và chạy vội ra ngoài ban công.
- Này này… – Chu Linh giật mình gọi với theo. – Làm gì mà gấp gáp vậy?
Nhưng lúc ấy, tôi thật sự chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến câu hỏi
của nó nữa rồi! Tôi đã nhìn thấy anh rõ ràng và sắc nét, bằng chính đôi
mắt cận 2,5 đi ốp hay bằng trái tim thì tôi cũng không chắc nữa. Dưới
ánh tà dương dịu dàng và ấm áp nơi cuối trời, dường như, tôi thấy anh
đang cười. Rất rạng rỡ và hòa vào trong ánh nắng chiều nhạt.
Nắm chặt trang báo và tôi chạy như điên xuống cầu thang, ngang qua
sân kí túc xá và những bồn hoa xanh mướt, một mạch lên cầu thang tầng 5
nhà A. Ở đó, tôi đã thấy người con trai ấy, người con trai kỳ lạ của
trái tim tôi…
- Là anh phải không? – Tôi chạy đến trước mặt anh, thở dốc và nói một câu không hề có đầu đuôi như thế.
- Là anh! – Anh cười và trả lời. Nụ cười ấy thật sự rất đẹp, khiến
tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để phác họa cả. Giống như ánh nắng
chiều tà, không chói chang mà vô cùng dịu nhẹ. – Thiên thần à, cuối cùng
thì anh cũng chờ được em rồi!
Hôm nay Hà Nội có nắng và gió nhẹ. Thật sự là một ngày rất đẹp trời cho một câu chuyện mới bắt đầu…
Bởi tình yêu không có chân mà, nên chúng ta phải chạy thôi!