Mùa dã quỳ vẫn nở
Posted: Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012 by Harry Trần in Nhãn: chuyện tình yêu, truyen tinh yeu, truyen tinh yeu hay, Truyện tình Yêu(Truyện tình Yêu) - Nhỏ lặng người đứng nơi góc đồi nhìn xuống trũng xa thẳm chỉ với một màu
vàng rực. Đó là nơi mà nhỏ gọi là “thung lũng dã quỳ”. Với nhỏ nơi đây
chẳng khác gì “thung lũng tình yêu” của Đà Lạt mộng mơ. Nó đã gắn bó với
bao kỉ niệm, bao lưu luyến thời sinh viên, là nơi khởi đầu một tình yêu
và cũng là một phần cuộc sống của nhỏ. Giờ nhỏ mới hiểu tại sao nơi đây
lại trở nên thơ mộng đến thế. Cái cảm giác đó có phải do cảm xúc của
một tâm trạng đang yêu không nhỉ? Nhỏ cũng không biết nữa.
Nhỏ khẽ rùng mình. Bây giờ đã là mùa đông. Cái gió lạnh ở Tây Nguyên tuy
không ghê gớm như gió mùa miền Bắc nhưng cũng đủ làm cho nhỏ cảm thấy
ớn lạnh. Tự dưng nhỏ cảm thấy mình cô đơn và trơ trọi quá. Những cánh dã
quỳ khẽ khàng rung trong gió. Thỉnh thoảng những cơn gió lạnh lại làm
cho cánh hoa lật úp lại trông có vẻ ủ rũ nhưng chẳng mấy chốc hoa sẽ lấy
lại ngay sức sống của mình. Nhỏ nhớ đến anh. Lần đầu tiên nhỏ gặp anh
cũng tại chỗ này.
Ngày đầu đến đây với biết bao bỡ ngỡ. Nhỏ như lạc vào một thế giới mới
lạ, khác hẳn với những gì trong trí tưởng tượng của nhỏ về mảnh đất
bazan này. Nhỏ lang thang trên những con đường đất đỏ trải dài, vàng rực
một màu hoa. Nhỏ gặp anh ở đó. Anh có vẻ hơi khác người một chút. Có lẽ
là do cảm nhận lúc ban đầu của nhỏ về vẻ bề ngoài của anh.
Anh ngồi trên một chiếc xe ba bánh. Bên cạnh anh là một đôi nạng đã khá
cũ nhưng hình như đối với anh nó lại rất mới - mới với nhiều kí ức và kỉ
niệm. Nhỏ nghĩ vậy. Mà không hiểu sao nhỏ lại nghĩ thế. Tò mò, nhỏ đến
bắt chuyện làm quen.
-Anh đang vẽ tranh à? Cảnh ở đây khá đẹp nhưng nếu không có loài hoa màu
vàng này thì dãy đồi kia sẽ chẳng thu hút được ánh nhìn - Giọng nhỏ có
vẻ kiêu sa.
-Là dã quỳ đó - Anh nhẹ nhàng đáp, tay vẫn không ngừng vẽ. Anh không
nhìn nhỏ mà sao nhỏ lại cảm thấy tức tối vì điều này nhỉ? Phải chăng anh
là kẻ không biết mình biết ta. Khinh người đến thế sao?
-Đó chỉ là một loài hoa dại thôi mà - Nhỏ như khiêu khích.
Bây giờ anh mới ngừng bút, ngước lên nhìn nhỏ. Khuôn mặt trái xoan nhỏ
nhắn, mái tóc ngắn ngang vai. Thoáng nhìn đã thấy toát lên một vẻ đẹp
thánh thiện. Anh lờ đi.