- Em sẽ trở về phải không em?
- Em sẽ về, có thể 1 năm, 2 năm, hay 5 năm nữa em sẽ về, nếu như có một ngày chị yêu em…
Hoàng Ngân lặng người trước câu trả lời của thằng em nhỏ hơn mình 5 tuổi. “Nhóc” là
một người em trai, một người bạn đã chia sẻ rất nhiều chuyện với Ngân.
Những khi Ngân khóc, Ngân đau lòng hay hạnh phúc với tình yêu của mình
Ngân đều kể với nó. Bao nhiêu năm kể từ ngày Ngân và nhóc quen nhau trên
mạng nhỉ? Có lẽ là đã 3 năm. Mọi chuyện trong 3 năm vẫn như một thước
phim quay chậm đang tái hiện trong đầu Ngân.
Tại sao cuộc đời lại có những trái ngang đến thế nhỉ. Ngân nhớ như in một ngày cuối đông, nó đi bên cạnh Ngân, giọng nó ấm áp:
- Chị nè, mẹ kêu em chuyển ra Hà Nội với mẹ.
Gương
mặt Ngân không tránh khỏi sự thảng thốt, bất giác như mình sắp mất mát
điều gì đó đã gắn bó bấy lâu. Dù Ngân biết rằng “nhóc” là một cậu ấm
thật sự, con của nữ doanh nhân thành đạt, và tương lai của “nhóc” là ở
đấy, ở Hà Nội.
- Nhưng còn ước mơ và chuyện học của em ở đây thì sao?
- Em cũng đành bỏ dở thôi, có lẽ em sẽ tiếp tục lại, hoặc đi theo một con đường khác khi ra đến Hà Nội.
- Uhm…
Ngân không nói gì nữa kể từ lúc ấy, gương mặt cứ đăm đăm nhìn ra mặt nước mênh mông của con sông Sài Gòn. Giọng nhóc vẫn ấm áp
- Em đi, chị có buồn không chị? Chị sẽ nhớ em chứ?
- Sao
em hỏi chị như vậy? Dù gì chúng ta cũng là chị em mà. Hoàng Ngân cười
buồn, gương mặt của một phụ nữ đã chịu nhiều đau khổ, có một nét đẹp
buồn, rất sâu xa và dễ khiến người khác đắm mình vào trong ấy.
- Đúng rồi, chị chỉ xem em như em trai thôi…..
Lần
này đến lượt nhóc nhìn ra con sông, gương mặt cũng buồn, và ánh mắt cũng
xa xăm. Ngân nghe trong lòng thoáng chút xót xa. Mà xót xa cho cái gì
thì cô cũng không định nghĩa được lúc này. Cứ thế hai con người im lặng
và dường như đang gửi tiếng lòng cho nhau theo gió, quyện vào dòng sông.
- Chị
hiểu em thương chị đến thế nào nhóc à, 3 năm chúng ta đã là bạn bè, đã
tâm sự cho nhau nghe rất nhiều chuyện. 3 năm em luôn ở cạnh chị mỗi khi
chị có chuyện vui hay buồn. Những cử chỉ quan tâm, những hành động và
lời nói của em, làm sao chị lại không nhận ra tình cảm của em chứ? Nhưng
mà ….em còn quá nhỏ để gánh lấy gánh nặng đàng làm oằn vai chị, chị
không xứng đáng để em phải hi sinh nhiều thứ như vậy, chị cũng không
dành cho em tình cảm như em đã đối với chị. Thế nên chúng ta hãy cứ là
chị em, là bạn bè thôi sẽ tốt hơn nhóc à…!
-