Hóa thân thành thám tử cùng Bê Trần

Posted: Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013 by Harry Trần in
0

(Thời Trang của Tôi) - Trong bộ sưu tập mới nhất Bê Trần đã hóa thân thành một thám t ... http://p.ost.im/p/d5xM7H

áo khoác nữ hàng hiệu của sao trên thế giới

Posted: by Harry Trần in
0

(Thời trang của tôi) - Sao cuốn hút với áo khoác lông sắc màu. Nhiều người đẹp trên k ... http://p.ost.im/p/d5yW8v

Không cần hàng hiệu vẫn sành điệu

Posted: by Harry Trần in
0

(Thời Trang Của Tôi) - Đâu cần mạnh tay chi những khoản kếch xù để có được món đồ ... http://p.ost.im/p/d5bJnE

Thời trang họa tiết nơi công sở

Posted: by Harry Trần in
0

(Thời Trang Công Sở) – Trang phục họa tiết, đặc biệt là họa tiết Phục Hưng với nh ... http://p.ost.im/p/d5yWFM

Cái sim rác (p1)

Posted: Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012 by Harry Trần in
0


Cô gái tần ngần , nhìn chiếc điện thoại , trái tim đập nhanh hơn một nhịp , linh cảm nói với cô rằng cô đang ở dính vào một câu chuyện khá phức tạp , ít nhất mấy từ khoá giận, ở đâu , có thai đã đủ để người ta lờ mờ tưởng tượng ra câu chuyện và hình ảnh của người đầu dây bên kia . Sau 3 phút thẫn thờ tiếng chuông báo hiệu tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ : Anh nói gì đi chứ, anh ghét đứa bé chứ ko ghét em đúng ko …anh đã từng nói không thể sống thiếu em cơ mà 

Bài hát:Tìm lại giấc mơ
Thực hiện :Kiều Anh

Buông tay nhau anh nhé

Posted: Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012 by Harry Trần in
0

(Truyen tinh yeu) -Đã nhiều lần em tự hỏi anh có thật sự yêu em hay anh chỉ yêu chính bản thân mình. Và có lẽ câu trả lời đã có sẵn nhưng chỉ tại em không dám đối diện và chấp nhận sự thật rằng anh không yêu em nhiều như em từng nghĩ.
MÌNH BUÔNG TAY NHAU...ANH NHÉ !
Có bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của em!? Hay Anh chỉ biết giận hờn và trách móc. Em đã quá mệt mỏi, quá chán nản cho cuộc tình chúng mình. Ngồi nhớ lại khoảng thời gian hai đứa còn bên nhau em vui biết bao nhiêu.
Chuyện tình mình có quá nhiều kỉ niệm đẹp nhưng cũng đầy ắp những hờn ghen nhỏ nhen, vô cớ. Tính khí của anh làm em mệt mỏi.
Nhưng vì tình yêu em chấp nhận tất cả, em đã cố gắng hàn kết tình ta sau bao lần anh nói chia tay. Và giờ đây sau khi đã dùng tất cả mọi cách để nắm giữ tình yêu em đã rất chán chường. Em thật sự rất khó chịu anh à. Anh có hiểu yêu là gì không anh? Yêu là hi sinh tất cả cho người mình yêu. Khi người yêu vui thì mình cũng cảm thấy hạnh phúc. Riêng em là thế nhưng anh thì không. Anh quá ích kỷ. Anh chỉ sống cho riêng mình. Em đã quá quá thất vọng vì anh. Em không cò đủ sức lực để chạy theo những cơn giận hờn vô cớ. Em chấp nhận buông tay.


 

Những lúc em cần được chia sẻ, cần được sư quan tâm thì anh ở đâu. Anh không hề nghĩ đến em. Em gọi điện muốn kể cho anh nghe nhiều thứ nhưng đáp lại là tiếng tút tút dài vô tận.Những lúc vui buồn em cần có anh để chia sẻ cảm xúc thì anh lại tạt vào em một ca nước lạnh. Em hụt hẫng, em cô đơn. Em cảm giác mình có người yêu mà như không hề có. Anh có biết rằng lúc nào em cũng để điện thoại ở chế độ bình thường để chờ tin nhắn và cuộc gọi của anh nhưng hình như anh không hề gọi. Kể cả khi ngủ em cũng không cài chế độ im lặng. Em sợ những lúc anh cần em mà không được em hồi âm anh sẽ buồn. Nhiều lúc đang chạy xe mà nhận được tin nhắn của anh thì em cũng vội vàng tấp vào lề gởi tin nhắn lại cho anh rồi mới chạy tiếp. Em luôn quan tâm anh, yêu anh hơn cả bản thân mình. Anh có hiểu cho lòng em không? Dường như anh không hiểu. Hiểu làm gì cho thêm mệt phải không anh.

MÌNH BUÔNG TAY NHAU...ANH NHÉ !
Em sẽ cố quên anh. Em chấp nhận rời xa anh. Dù biết là rất khó nhưng em phải tập cho mình cuộc sống không có anh. Từ nay trong cuộc đời em sẽ không còn hình bóng của anh. Chỉ có em và nỗi buồn lặng lẽ. Đã không còn yêu thì níu kéo làm gì cho thêm khổ lụy. Mình buông tay nhau, anh nhé!.

Con yêu mẹ

Posted: by Harry Trần in
0



(Truyện tình yêu) - Mẹ luôn ở mãi trong trái tim tôi, mãi mãi tôi cũng chỉ có một người mẹ duy nhất.
Đã từ lâu rồi tôi chưa gọi lại tiếng “Mẹ”. Kí ức về mẹ đọng lại trong tôi rất mơ hồ, mẹ không sinh ra tôi nhưng là người đã cưu mang tôi và cho tôi tình yêu thương vô bờ của một người mẹ. Nhớ ngày xưa, khi mẹ còn bên cạnh tôi, mẹ hay ôm tôi vào lòng và khóc thầm, tôi vô tư không hiểu ý nghĩa của những giọt nước mắt đó, nhưng giờ đây đã khôn lớn tôi mới hiểu ra đó là mẹ lo lắng cho cuộc sống sau này của tôi- Bởi lẽ mẹ đã đến tuổi xế chiều, mẹ lo sợ một mai khi mẹ ra đi sẽ không ai lo lắng, thương yêu và đùm bọc tôi. Tuổi thơ của tôi trôi qua êm đềm khi có mẹ, mẹ dạy cho tôi cách yêu thương những người xung quanh mình, mẹ dạy cho tôi biết trân trọng những gì mình có. Mẹ đã bên cạnh và lặng lẽ cho tôi tình cảm mẫu tử thiêng liêng như thế. Mỗi lúc vấp ngã trên đường đời tôi nhớ đến mẹ vô cùng, tôi tủi thân vì không còn ai dang rộng vòng tay cho tôi gục đầu vào trút hết mọi buồn phiền. Nhiều lúc vô tình nhìn thấy cảnh một người mẹ trìu mến, âu yếm con mình, tôi lại thấy buồn và những giọt nước mắt tủi hờn lại thi nhau rơi.
Mọi người nói tôi không giống mẹ, tôi biết mình không giống mẹ là lẽ đương nhiên, vì mẹ không phải là mẹ ruột của tôi nhưng mẹ đã cho tôi một tâm hồn giàu tình cảm như mẹ. Tình cảm của tôi dành cho mẹ không bao giờ thay đổi mặc dù mẹ đã xa tôi, xa tôi mãi mãi. Ngày mẹ đi, trời không nắng cũng không mưa, bầu trời được bao phủ bởi một màu xám nhạt lành lạnh của tháng giêng. Tôi đứng yên nhìn mẹ, tôi không khóc, tôi biết có ngày mẹ sẽ phải xa tôi, tôi biết điều đó và nước mắt của tôi đã âm thầm chảy từng đêm. Mẹ nằm đó, mẹ không nhìn tôi cười âu yếm nữa rồi, khóe mắt mẹ có một giọt nước mắt chảy dài, mẹ đau đớn vì căn bệnh hay mẹ khóc vì phải để lại những đứa con côi cút trên cõi đời. Các con của mẹ chưa một ai trưởng thành vững vàng để mẹ có thể yên tâm và tôi hiểu tôi là người mà mẹ lo lắng nhất. Tôi không khóc, mọi người nói tôi bất hiếu nhưng họ không hiểu có những nỗi đau quá lớn khiến tôi không thể nào khóc. Tôi ngồi bên mẹ thật lâu và đó là lần cuối cùng tôi ngồi gần bên mẹ…
Tôi đã mang nỗi đau mất mẹ suốt tám năm ròng rã, giờ đây tôi thật sự đặt mẹ xuống nằm nghĩ trên trang giấy này. Vì tôi phải chấp nhận và sống xứng đáng với những gì mẹ đã tin cậy và yêu thương tôi. Tôi phải nhìn về phía trước mà sống, cứ mãi hoài niệm tôi sẽ trở nên yếu đuối mất. Tôi sẽ sống tốt vì mẹ và vì tôi. Mẹ luôn ở mãi trong trái tim tôi, mãi mãi tôi cũng chỉ có một người mẹ duy nhất. Có lẽ lời cuối cùng tôi muốn gửi đến mẹ đó là: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ, con đã không thực sự ngoan như mẹ đã kì vọng, con xin lỗi, con sẽ làm lại và sống tốt hơn, hãy an lòng mẹ nhé! Con cám ơn mẹ nhiều lắm và con luôn tự hào vì con là con của mẹ”.
[Sưu tầm]